Ngày hôm sau, Hứa Đình dậy thật sớm, cậu không thích nằm ì trên giường. Đánh răng rửa mặt xong, cậu tính toán thời gian, cảm thấy giờ chắc mọi người cũng dậy rồi nên chạy sang gõ cửa nhà hàng xóm.
Chỉ chốc lát sau, cửa mở he hé, bà Lý nhô đầu ra, thấy là Hứa Đình lập tức tươi cười mở toang cửa.
“Tiểu Đình à, có chuyện gì sao?”
Bà Lý thật thích đứa nhỏ này, vừa ngoan ngoãn vừa lễ phép, bình thường rất nhiệt tình giúp bà không ít việc.
“Bà Lý, có thể cho cháu mượn xe đạp của Dương Dương được không ạ?”
“Thật không đúng dịp, hôm nay thằng bé cần dùng, lát nữa nó đi chơi với bạn rồi.”
Hứa Đình khoát khoát tay: “Vâng, không sao, cháu đi mượn người khác.”
“Ấy, Tiểu Đình,” Bà Lý thấy cậu xoay người muốn đi, vội vàng gọi lại, “Bà biết Tiếu tiên sinh lầu trên có xe, cháu lên hỏi mượn thử xem?”
“A…” Hứa Đình lập tức căng thẳng, “Không cần đâu, cháu đi chỗ khác hỏi cũng được.”
“Tiểu Đình, mặc dù bà không quen Tiếu tiên sinh, nhưng hàng xóm láng giềng thì nên giúp nhau chút chuyện vặt vãnh ấy chứ. Bà thấy Tiếu tiên sinh không tệ, tính cách ôn hòa, nếu không để bà lên hỏi dùm cho.” Bà Lý vừa nói vừa tính đi lên lầu.
“Ấy ấy ấy, để cháu đi.” Hứa Đình kéo bà lại, cười khổ nói: “Cháu tự lên mượn là được rồi.”
Lúc Hứa Đình mới vừa chuyển tới đã như vậy, lĩnh hội đầy đủ các loại nhiệt tình của bác trai bác gái trong tòa nhà, thậm chí có khi còn ứng phó không nổi. Có điều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-le-thich-anh/52290/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.