Chương trước
Chương sau
Công việc của nghệ sĩ luôn rất bận rộn, hành trình mỗi ngày đều bị xếp kín, người nhà cũng không gặp được mấy lần, huống chi người yêu cũng là nghệ sĩ.
Ba mươi tuổi không phải là tuổi trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương.
Lúc làm việc không nghĩ đến chuyện khác là nguyên tắc Trương Triết Hạn vẫn luôn tuân thủ, nhưng từ sau khi gặp Cung Tuấn, nguyên tắc này đã bị phá vỡ không chỉ lần một lần hai.
Cậu chàng này quả thật là đao to rìu lớn, một đường chém sạch toàn bộ nguyên tắc của anh.
Ví như gần đây anh cảm thấy khi Cung Tuấn nói chuyện với anh luôn nói câu "Xin lỗi, em sai rồi"
Nếu chỉ đùa giỡn thì cũng thôi.
Nhưng mỗi lần giọng điệu và biểu tình của cậu đều rất nghiêm túc nói xin lỗi.
Hơn nữa từ sau đêm đó, Cung Tuấn cũng không đùa giỡn gọi anh là "Vợ" nữa, cho dù anh có lúc cố ý trêu chọc gọi cậu một tiếng "Lão Cung".
Cung Tuấn cũng chỉ ở đầu bên kia của video call cười ngốc, nhưng cậu không hùa theo Trương Triết Hạn gọi một tiếng "Vợ".
Trong lòng Trương Triết Hạn bực bội, con mịe nó, nguyên tắc của ông đây cũng ném đi rồi, lùi đến mức này mà em chỉ biết cười.
Trêu em một lần, em có cần phải nhớ kỹ vậy không!
Dần dần Trương Triết Hạn phát hiện, có lẽ mấy tháng tách ra đã để lại vướng mắc trong lòng Cung Tuấn, khiến cậu trở nên lo được lo mất.
Một người lo được lo mất tất nhiên luôn thận trọng trong tình yêu, coi mọi đùa giỡn, giận dỗi là thật.
Trương Triết Hạn hiểu rõ, trong lòng khó chịu, rất muốn dành thời gian nói chuyện với Cung Tuấn, mắng cậu, một người đàn ông mà lại như cô vợ nhỏ bị ức hiếp.
Nhưng mỗi lần Trương Triết Hạn vừa nhìn thấy nụ cười của Cung Tuấn, anh lại không thốt ra được lời mắng mỏ, lại cảm thấy... tự trách bản thân đã để tên ngốc này khó chịu, vết thương lòng vẫn chưa biến mất.
Cuối cùng, Thiên Nhai Khách kết thúc, Happy Camp kỳ này để Trương Triết Hạn có cơ hội gặp Cung Tuấn.
Cung Tuấn a, vừa nhìn thấy anh đã cười híp mắt, anh nghĩ nếu không có nhân viên công tác ở bên cạnh, Cung Tuấn chắc sẽ ôm anh lên xoay mấy vòng.
"Mắt anh làm sao vậy?" Cung Tuấn khẽ nghiêng đầu nhìn chằm chằm mắt phải của Trương Triết Hạn: "Sao lại sưng thế này?"
"Bị lẹo, " Trương Triết Hạn không để tâm, trái lại hỏi Cung Tuấn: "Rất rõ sao? Anh đánh phấn mắt che rồi mà."
Một giây kế tiếp đã thấy Cung Tuấn "chậc" một tiếng, vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm mí mắt Trương Triết Hạn.
"Mỗi ngày thức đêm..." Cung Tuấn nói: "Có phải gần đây ăn uống thất thường?"
"Đúng vậy, " Trương Triết Hạn cười đùa nhìn Cung Tuấn: "Sao có thể mỗi ngày uống canh gà đại bổ, anh bận rộn đến cơm không kịp ăn, hóa trang không kịp tháo, bị lẹo cũng phải thôi."
"..." Tay Cung Tuấn luống cuống nhấc lên lại đặt xuống, cậu muốn nhìn mắt của Trương Triết Hạn, lại sợ vi khuẩn trên tay làm mắt anh sưng hơn: "Ai ui, vậy sao anh không đeo kính, xấu chết được."
Trương Triết Hạn hừ một tiếng: "Lúc này chê anh xấu."
" Không phải, lão Trương, " quả nhiên, Cung Tuấn lại bắt đầu: "Ý em không phải thế, không phải..."
"Cung Tuấn." Trương Triết Hạn ngắt lời Cung Tuấn, quay đầu nhìn nhân viên công tác bên cạnh, xác định bọn họ đều đang bận rộn việc của mình, đột nhiên vươn tay kéo Cung Tuấn, dẫn người vào căn phòng trống bên cạnh
"Sao... sao vậy?" Cung Tuấn kinh ngạc nhìn Trương Triết Hạn đóng cửa lại, sau đó nghiêm túc xoay người.
"Em chê anh xấu?" Trương Triết Hạn nhướng mày.
"Không" Cung Tuấn cười tiến lên ôm lấy Trương Triết Hạn: "Không chê anh xấu, là xót anh không chăm sóc tốt bản thân, em nhớ..."
Cung Tuấn nói một nửa đột nhiên ngừng.
"Nhớ cái gì?" Trương Triết Hạn đột nhiên nâng mặt Cung Tuấn để cậu đối mặt với mình.
"Không có gì."
"Nói, " Trương Triết Hạn cứng giọng: "Em vừa nói gì?"
Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn có vẻ tức giận, không dám tiếp tục đùa giỡn, cậu thận trọng nói: "Em nhớ trước đây đã từng nói anh không cần phải liều mạng như vậy... Em..."
Cung Tuấn nói chuyện ấp a ấp úng giống như Trương Triết Hạn là thứ gì đó nguy hiểm, khiến cậu sợ đến run rẩy.
"Em sẽ đau lòng..." Cung Tuấn vẫn nói ra câu này.
Cung Tuấn không muốn nghĩ ba tháng kia chỉ là một giấc mộng ngọt ngào khiến người ta lưu luyến, cậu không xác định được Trương Triết Hạn hiện tại còn như trước kia không.
Cậu vẫn sợ.
Trương Triết Hạn nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Cung Tuấn thì vừa tức vừa bó tay, bây giờ hung dữ không được mắng mỏ cũng không xong, chỉ có thể từng bước dẫn dắt: "Em đau lòng anh, có gì sai không?"
Cung Tuấn ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng.
"Hỏi em đấy" Trương Triết Hạn dùng cùi chỏ huých huých Cung Tuấn: "Có sai không?"
Cún nhỏ lắc đầu.
"Không sai..." Trương Triết Hạn gật đầu: "Không sai tại sao em xin lỗi?"
Cún nhỏ mờ mịt.
"Tại sao?" Trương Triết Hạn ép hỏi: "Tại sao luôn xin lỗi anh, anh còn không thể đùa giỡn với em, vừa trách em thì em đã tủi thân xin lỗi, cố ý tạo áp lực cho anh à, vậy sau này anh vẫn không thể trách em."
"Em không có..."
Lời còn chưa nói hết đã bị ngắt ngang rồi: "Anh đã thề sẽ không rời xa em thì sẽ không rời em, em phải tin anh."
"Đồ ngốc, em tạo áp lực cho anh như thế..." Trương Triết Hạn cau mày gõ đầu Cung Tuấn nói: "Không sợ ngày nào đó áp lực đè chết anh à?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.