Cung Tuấn nói xong lời này, đầu bên kia hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng thở dốc cũng không nghe thấy, cậu lập tức nghĩ rằng bên kia cúp điện thoại, cậu liếc nhìn màn hình.
Vẫn đang kết nối.
"Lão Trương..." Cung Tuấn hơi lo lắng, cậu cho rằng đối phương xảy ra chuyện, cậu kêu tên của anh: "Trương Triết Hạn... Trương Triết Hạn anh nói đi..."
"Cung Tuấn à, " Trương Triết Hạn đột nhiên lên tiếng, giọng nói khàn khàn, vô cùng mệt mỏi: "Vì sao em... luôn khiến anh hối hận? Luôn từng chút vạch trần kế hoạch của anh..."
Giọng nức nở quá rõ ràng khiến Cung Tuấn căng thẳng.
"Anh muốn tách khỏi em, anh không muốn để em bước vào cuộc sống của anh nữa, anh định để em đi, đi xa một chút, " Trương Triết Hạn nức nở nói: "Nhưng sao em ngốc như vậy? Em có biết chuyện ngu ngốc em làm có thể khiến anh hao tâm tổn trí giảm thọ bao nhiêu năm không?"
"..." Cung Tuấn im lặng nghe mấy lời không đầu không đuôi của Trương Triết Hạn, kỳ thực cậu đã che miệng khóc không thành tiếng, cậu để điện thoại ra xa, tiếng nghẹn ngào từ trong cổ họng phát ra tan trong màn đêm.
"Nhưng em lại có thể dễ dàng khiến anh từ bỏ mọi đấu tranh! Đánh cuộc tất cả!" Trương Triết Hạn gào lên, gào đến tê tâm liệt phế: "Chỉ để đổi em về bên cạnh anh!"
Cung Tuấn vùi đầu vào gối, mặc cho nó lúc này đã ướt đẫm.
"Em vừa vung tiền, giành được hot search..." Giọng Trương Triết Hạn dịu lại: "Chuyện này khiến mấy tháng đấu tranh của anh thành công cốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-lang-dinh-son-ha-lenh-nhap-vai/1077699/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.