Edit: Hạ Vũ
Beta: Lanzixuan
Không biết có phải vì nhiều thêm một người mà căn phòng lớn như vậy lại có cảm giác náo nhiệt hơn. Trước mặt hai người bày chục món ăn và mấy chai bia còn chưa khui nhưng Cung Tuấn lại cười như đã say.
Cung Tuấn nói cậu ở một mình chưa từng ăn sang như vậy.
Trương Triết Hạn húp một ngụm canh cá, trong lòng hiểu rõ nên không hỏi tiếp.
Cung Tuấn cười nói cậu chưa từng trải qua đêm giáng sinh với người khác, thảo nào trước giờ luôn thấy mình xui xẻo.
Trương Triết Hạn phản bác lại, anh nói: "Xui xẻo không liên quan đến việc không có ai cùng trải qua đêm Giáng sinh mà là do cậu ngốc."
Đêm nay Cung Tuấn nói nhiều hơn hẳn bình thường, chai bia thứ hai khui ra còn chưa uống hết nên cũng không có lý do để nghi ngờ rằng người này có say không, nhưng điệu bộ muốn nói hết tất cả của cậu làm Trương Triết Hạn lặng lẽ bỏ đi phần bia còn dư.
Anh để đũa xuống không ăn nữa, dựa vào lưng ghế tập trung mà nghe Cung Tuấn dong dài kể chuyện trong nhà.
"Ăn xong rồi?" Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn và xong miếng cơm cuối cùng trong chén liền hỏi.
Cung Tuấn gật đầu.
"Aizz, rốt cục ăn xong, " Trương Triết Hạn cảm thấy như đợi cả thế kỷ, anh đột nhiên phấn khích như một đứa trẻ, đứng dậy chạy đến bàn trà cầm lấy hai cái ly vừa mới cất đi: "Cho em xem nè"
Trương Triết Hạn đẩy hai cái ly đến trước mặt Cung Tuấn, lần này cậu đã thấy rõ, hai cái ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-lang-dinh-son-ha-lenh-nhap-vai/1077690/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.