"Cái hộp lớn như vậy cậu cho rằng tôi bị mù à." Trương Triết Hạn trừng cậu một cái, lấy đũa ra, gắp một miếng nếm thử, không hỏi thêm nữa.
"Bỏ đi, "Cung Tuấn lấy hộp trong túi quần ra để bên cạnh: "Cái này chữa bong gân... Tôi ra hiệu thuốc mua đấy."
Hóa ra là cao dán, nhìn dáng vẻ ấp úng không dám ngẩng đầu lên của Cung Tuấn, trong lòng Trương Triết Hạn cảm thấy ấm áp chưa từng có, đầu óc nóng lên lại muốn trêu chàng trai nhìn ngốc nghếch này.
"Cậu đặc biệt đi hiệu thuốc mua cái này? Nghe tôi bị trẹo chân thì gấp như vậy?" Trương Triết Hạn đặt đũa xuống, cúi người ghé đầu đến trước mặt Cung Tuấn.
"Không phải, đi ngang qua mua." Cung Tuấn hoảng hốt lui về sau một bước, nói bừa cho qua chuyện.
"Mấy món này?" Trương Triết Hạn nhíu mày, bước đến gần hơn.
"Tôi muốn mua về ăn, tiện thể..." Cung Tuấn nói được một nửa.
Trương Triết Hạn đột nhiên vừa ngã lên giường, cau mày kêu la: "Đau, đau đau..."
Mánh cũ dùng lại còn qua loa hơn lần trước, thậm chí khóe miệng còn mỉm cười.
Nhưng hết lần này đến lần khác vẫn có tên ngốc tin thật.
"Đâu?" Cung Tuấn nghe xong vội chạy tới nâng chân Trương Triết Hạn lên kiểm tra: "Sớm bảo anh chú ý một chút, đau không."
Biết ngay tên ngốc này sẽ bị lừa lần hai, không biết sao cậu ta có thể lăn lộn trong cái giới này, bị gạt phỏng chừng còn vui vẻ cảm ơn người ta.
"Cậu bảo tôi chú ý lúc nào?" Trương Triết Hạn rút chân về, tiếp tục nói dối: "Đau."
"Đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-lang-dinh-son-ha-lenh-nhap-vai/1077656/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.