Thật kỳ lạ, rõ ràng vừa rồi rất đói, chờ đến khi cơm nước được bưng lên, Cung Tuấn ăn được hai miếng thì không muốn ăn nữa.
Đồ ăn quá mặn và nhiều dầu mỡ. . truyện teen hay
Ăn vào muốn nôn.
Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn xung quanh, trợ lý không đến, mọi người ăn rất vui vẻ, Trương Triết Hạn còn bị mọi người kêu lên hát.
Anh hát rất hay, hay đến mức cậu tạm thời quên đi cơn buồn nôn.
Sau khi kết thúc.
Cung Tuấn dùng ho để che giấu cảm giác buồn nôn, phối hợp với mọi người vỗ tay tán thưởng.
"Này, Cung Tuấn ca có biết hát không?" Mã Văn Viễn vừa vỗ tay vừa hỏi.
"A?Anh không biết." Cung Tuấn khoát khoát tay.
Cậu thích hát nhưng thực sự là không biết hát.
"Hai chúng ta còn phải hát ca khúc kết phim đấy, bắt đầu từ bây giờ chúng ta phải bồi dưỡng ra sự ăn ý." Trương Triết Hạn ở bên cạnh nói đùa.
Lập tức cả bàn người nhìn chằm chằm Cung Tuấn.
Nguy rồi, vốn đã rất khó chịu, lúc này căng thẳng, cảm giác dạ dày lại muốn trào lên rồi.
"Lần sau, lần sau đợi tôi chuẩn bị tốt sẽ thể hiện." Cung Tuấn chỉ có thể cười từ chối.
Nếu không phải vì khó chịu, cậu cũng muốn một lần cho mọi người biết âm thanh của cậu, sớm xua tan chờ mong của mọi người.
Cậu sợ cậu hát được một nửa phải chạy thẳng vào WC.
Như vậy rất xấu hổ.
Sau đó Cung Tuấn không động đũa mấy, có một cọng rau cũng để trong miệng nhai rất lâu.
"Khó chịu?" Trương Triết Hạn nghiêng người sang, thấp giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-lang-dinh-son-ha-lenh-nhap-vai/1077652/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.