Lăng Tuần phảng phất như đã mơ một giấc mộng dài, người trong mộng lướt qua như đèn kéo quân, tất cả đều là những người y quen hoặc không quen. Duy chỉ thiếu mất một người y quen thuộc nhất, nhớ thương nhất.
Mi tâm khẽ động, Lăng Tuần từ từ mở mắt. Có chút cố sức quay đầu, mới phát hiện mình đang ở trong phòng. Cánh tay không còn nỗi đau đớn chỉ cần khẽ động cũng như khoan vào tim nữa, khí lực toàn thân giống như bị rút cạn, chỉ có thể vô lực nằm liệt trên giường. Kí ức trước khi hôn mê quay về, tiền tuyến đưa tin chiến sự về nói Nhạc Kiêu mất tích, y cả đêm gióng chuông Bình An, sau đó rốt cuộc truyền đến tin tức Nhạc Kiêu đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ bị trọng thương.
Tốt quá, Lăng Tuần lần thứ hai nhắm mắt lại, chỉ là bị thương, người vẫn giữ được. Hắn còn sống, hắn còn sống rất tốt.
Nước mắt từ khi nghe tin dữ vẫn luôn đè nén, rốt cuộc tràn ra.
“Tiểu Tuần.”
Thanh âm trong sáng ôn nhu truyền đến, Lăng Tuần không mở mắt, chỉ run run giọng nói: “Hoài Lễ, hắn không sao…”
“Ta biết.” Hoài Lễ ngồi bên giường Lăng Tuần, đưa tay phải ra vuốt mái tóc có chút lộn xộn của y như đang dỗ trẻ nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng: “Hôm trước ta vào cung nghe ngóng tin tức, tiền tuyến trình tấu chương nói chiến thuyền của Nhạc Kiêu vào thời điểm đánh tan quân địch cũng đồng thời bị thuyền địch đánh chìm, hắn bị sóng dữ đánh dạt vào vùng đá ngầm, Huệ Vương và Tư Quý ở trên biển tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-ky-truc-ma-lai/559553/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.