Vành trăng lưỡi liềm bỗng ở trong bóng mây xuyên ra, khu rừng u ám ở bên dưới lại bắt đầu có ánh sáng chiếu xuống. Tuy ánh sáng trăng ấy không được tỏ cho lắm, nhưng vẫn đủ chiếu rõ mặt từng người một.
Lôi Vân bỗng cảm thấy người mình bị một áp lực rất mạnh đè nén. Lời nói của Thiên Nam phu nhân rất nhu hoà, nhưng đôi mắt lại rất sáng, rất lạnh lùng, và rất nghiêm nghị, khiến người ta trông thấy mà không dám phản kháng. Bà ta lại nói tiếp :
- Cứ để cho họ đánh tiếp. Hà, việc này mà đồn ra bên ngoài thì Thiên Nam kiếm môn chúng tôi mới không hổ thẹn...
Ấp úng mãi, Lôi Vân mới trả lời được :
- Phu nhân nên biết bây giờ tại hạ vẫn còn là Minh chủ!
Thiên Nam phu nhân rất bình tĩnh đỡ lời :
- Phải, nhưng họ có nghe lời của thiếu hiệp đâu? Hơn nữa chúng thị nhiều bắt nạt ít, liệu thiếu hiệp có thể ngăn cản được chúng không?
Lôi Vân trợn to đôi mắt sáng như hai ngọn đèn ló lên đưa mắt nhìn vào đấu trường thấy mười một người trong Tam tuyệt Nhị quân đã có người té ngã, còn Thiên Nam tứ kiếm khách thì càng đấu càng hăng. Môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân càng đấu lại càng đại bại và đã có kẻ sắp đại bại đến nơi.
Lôi Vân nhìn chúng một hồi vẫn còn do dự thì bỗng thấy Thiên Nam phu nhân đột nhiên rời khỏi cạnh mình, chàng không để ý tới mà cứ thủng thẳng tiến tới gần trận đấu hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-khong-tam-kiem/2755336/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.