Lôi Vân vừa chạy vừa kêu gào, chỉ trong thoáng cái chàng đã đi cách xa hai người ở phía sau. Chàng không cảm thấy kinh ngạc gì cả, là vì chàng không quay đầu lại nhìn. Chàng chỉ tức hận tại sao ân sư mình cũng như người khác, không hỏi nếp tẻ gì hết mà lại định hạ độc thủ như vậy. Chàng tự biết xương bả vai của mình đã vở nếu trong hai ba tiếng đồng hồ không cứu chữa ngay thì cánh tay đó sẽ bị tàn phế...
Nhưng chàng không ngừng chân lại và cũng không nghĩ đến cách cứu chữa, mà trong đầu óc của chàng chỉ có thù với hận thôi.
Có một việc chàng rất ân hận, là trong lúc thần trí sắp mê sảng bỗng nghe thấy phía sau có tiếng người quát tháo. Tiếng đó quen thuộc lắm, nhưng chàng không quay đầu lại nhìn.
Nếu chàng quay đầu lại thì thể nào cũng trông thấy hai Trung Nhạc Chi Chủ mặt mũi giống hệt nhau, quần áo cũng giống nhau, chỉ khác ở như chỗ một người thì tỏ vẻ hoảng sợ, còn một người nữa là người ngừng chân ở chỗ eo núi hồi nãy.
Lúc ấy, người nọ lớn tiếng nói tiếp :
- Giỏi thực... lại có người dám mạo nhận lão phu... mà thay lão phu chế ngự môn đồ.
Người đó đã lướt tới trước mặt Âu Dương Tử, và giơ tay ra nhanh như điện chớp chộp vào mặt Âu Dương Tử một cái.
Âu Dương Tử vừa đả thương Lôi Vân hầu như mất hết sức phản kháng. Có lẽ vì y thấy người nọ vừa xuất hiện sợ hãi quá cũng nên?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-khong-tam-kiem/2755300/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.