Nghĩ là vậy, nhưng đi một đoạn nữa Lam Vũ mới nhận ra mình mới 10 tuổi, chạy xông xáo thì xông được cái gì chứ. Tuổi này là phải chơi, tính ra thì cũng éo biết chơi gì, một vòng suy nghĩ luẩn quẩn cuối cùng cũng out. Ở yên như cũ, Lam Vũ theo trường phái mục đích, không phải danh lợi, có mục đích mới làm, ráng sống một đời thường để rồi chục năm nữa lại phải xông qua thế giới 7 màu. Ngày qua ngày đã 1 tháng trôi qua, mọi người ở văn quán cũng quen dần với Lam Vũ, rất ít người còn chọc, Lam Vũ cũng chả để tâm đến những điều ấy, nhưng mà cảm giác chán nản như hồi mới bị biến dị lại xuất hiện, kiến thức không theo đủ nhu cầu, nó tới chậm quá, quá chậm đi, không phải vì bọn thầy đồ dạy chậm mà Lam Vũ tiếp thu quá nhanh, khiến cho những thứ kia nhanh chóng trở nên cũ kỹ. Bọn họ dạy theo một quy trình đã được đóng khung sẳn, đúng theo tiến độ đó thì học sinh tới khi ra trường sẽ nắm đầy đủ các kiến tức cần thiết.
Vậy là Lam Vũ có suy nghĩ rằng mình tự mua sách học thì sẽ nhanh hơn học trên trường rất nhiều, thế nhưng lại éo có tiền. Tuổi này ai cho đi làm, thực ra thì đi làm chắc cũng được thôi, mà có đi cũng là đi làm tiểu nhị, rửa chén bát, không thích làm. Lam Vũ liền nghĩ tới cái cách mà mình làm ngày xưa để kiếm tiền, cướp của người xấu, umm, có lẽ cũng được... Nhưng mà thôi, bỏ đi, giờ quan trọng nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-khach-vo-danh/30699/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.