Và thế là các lôi đài cơ bản cũng đã loại hết chỉ còn trong tầm 100 người trở lại. Lam Vũ sau khi rời khỏi nơi thi đấu, tìm một nơi vắng vẻ, lấy cây sáo ra ngắm nghía một lúc, cũng không nhìn ra điểm gì kỳ lạ. Cất nó đi, anh tìm một nơi vắng vẻ, cẩn thận ẩn núp rồi chạy vào hồn giới.
Anh xuất hiện trong không gian vũ trụ vô tận và lấp lánh những vì sao. Vào trong này anh không phải là Lam Vũ nữa mà là lão nhị, dịch chuyển tới trước phong ấn, thấy lão đại vẫn còn ngồi thiền, chưa đợi anh gọi thì lão đại đã lên tiếng:
- Tụi nó hung vc mày ạ! Tao xem ra cái phong ấn này cũng không chịu được bao lâu, bọn nó ngày càng mạnh! Mạnh hơn cả tao với mày rồi. Tao phải không cho âm thanh truyền ra nếu không ồn chết.
- Tao cũng cảm nhận được! Chừng lâu lắm nếu như không phá cái vòng thì cái phong ấn chỉ trụ được nửa năm. Đó là trong điều kiện 2 chúng ta không có đồng thời bị thương, việc 2 đứa chúng nó thoát ra cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, tạm thời vẫn nên đàm phán với tụi nó một chút, tránh tụi nó thoát ra bất ngờ, lại làm ra cái gì đó bất lợi nữa.
- Vậy đợi tí, tao bật volumn lên.
-!@#!#%@#%#$Y&$%^%&#@@!@#%#$... - Hàng loạt câu gào thét của lão tam, đại khái là thả tao ra! Còn lão tứ vẫn cứ lãnh tĩnh như vậy, chỉ công kích phong ấn mà không nói một lời nào. Đương nhiên cả 2 bên đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-khach-vo-danh/2063460/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.