Âm thanh móng tay cào lên mặt bàn, nghe vào dị thường chói tay. "Tại sao Shura vương lại xuất hiện ở nhân giới?" Cảnh Kỳ tiếp tục hỏi. "Nghe nói vì muốn tìm kiếm Thất Tuyệt Hoa đã thất lạc dưới nhân giới..." Tên đàn ông dùng tay lau mồ hôi trên trán. "Hai người họ bây giờ đang làm gì?" Cảnh Kỳ nhìn hắn. Thật dọa người!!! Tên đàn ông hoảng hốt cúi đầu. "Vương phi điện hạ, không bằng người tự mình đi xem..." "Khốn kiếp! Đồ vô dụng!" Cảnh Kỳ hất tung bàn, giải phóng cơn giận dữ của cô. - -- Lông mi Hỏa nhi run rẩy co giật, khẽ cau lại, muốn lật người ngủ tiếp. Như dự đoán đã quen thuộc, phát hiện bản thân muốn cũng không thể nhúc nhích được. Vì vậy ảo não giãy giụa. Nhưng càng giãy giụa, lại càng cảm thấy ràng buộc càng chặt. Cuối cùng, dứt khoát dùng hết toàn lực, hung hăng chạm vào "dị vật" đang giam cầm mình. "Ai da!" Giọng Cảnh Diệt? Cô phát hiện không đúng, mới chậm rãi mở mắt. Đúng như dự đoán, đôi mắt màu xám tro đang nhìn cô không chớp mắt. "Ưm..." Mới vừa đụng một chút, trong lúc vô tình làm liên lụy động tác của cái tay còn lại, Shura vương bỗng cảm thấy một trận cảm xúc dị thường, dường như có "dị vật" đang ở trong người cô. Cô thử động một cái, cảm giác dị thường kia lại càng rõ ràng, còn mang theo chút cảm giác đau đau. "Bảo bối, đừng động, mới sáng ra mà đã đánh trận, không tốt lắm đâu~ em càng cử động, chỉ càng khiến chị không nhịn được thôi!" Con ngươi màu xám tro nghịch ngợm chớp cái, bên tai cô thở ra hơi nóng mập mờ. Nhiệt độ Shura vương bỗng tăng vọt, gương mặt đỏ bừng giống trái táo đỏ vậy, cô nhớ lại tất cả mọi chuyện phát sinh tối qua, cũng biết giờ này người nào đó vẫn còn trong cơ thể mình. Lại mang theo chút thẹn thùng xoay mặt đi, không thèm nhìn tới cô. Ghét nhất đại sắc lang, đồ sói đầu đần, cô cứ như vậy bị cô ấy lừa mất, bị ăn sạch. Đáng ghét đáng ghét đáng ghét, trong lòng cô nguyền rủa nguyền rủa không ngừng. Đầu bên kia, Cảnh đại nhân trong nháy mắt hóa thân thành đại sắc lang, dường vẫn chưa thấy đã ngứa, buổi sáng tỉnh lại, bụng vẫn còn đói đây, Hỏa nhi như vậy thiệt sự rất đáng yêu, muốn ăn, thiệt tình là muốn ăn. Cô gác cằm lên thân thể lõa lồ, lén gặm gặm. "Hihi, Tiểu Hỏa nhi, em xấu hổ!" Thật vất vả mới hạ thấp nhiệt độ lại lần nữa tăng vọt, Shura vương cố ý không để ý đến đầu sói xấu xa này. Ăn cô sạch sẽ, còn bán manh cái gì ghét nhất. Đại sắc lang nào đó dùng móng vuốt còn lại lặng lẽ sờ lên đồi núi. "Tiểu Hỏa nhi, nơi đó của em thật nóng, lại chặt lại rồi~" Xấu xa bóp xuống một cái. "A~" Không nhịn được nữa rên thành tiếng, Shura vương tức giận cắn một cái lên móng vuốt trước mặt. "Lấy ra! Lấy ra cho em!" Móng vuốt sói bị đau, nhưng vẫn cười cười. "Bảo bối, đánh là hôn, mắng là yêu, em cắn là yêu, làm cũng là yêu~" Hôn lên bả vai, ngón tay chôn sâu trong hang động nào đó lại xoay một vòng. "Ưm... ah... Cảnh Diệt!!!! Chị vô lại như thế bao giờ vậy!!!" Người lạnh lùng nào đó trước kia đã biến đi đâu rồi. "Thân ái~ em thật thơm, làm chị quả thật muốn nuốt em vào bụng~" Hôn lên gương mặt Hỏa nhi, lại ngậm lấy bờ môi. Shura vương quả thật hận không thể đạp tên háo sắc trên người xuống, nhưng cũng không đành, mà không thể nhẫn nại nhất chính là tên kia vẫn còn bên trong! Vừa hôn, vừa nói. "Chị chỉ vô lại với em... làm vợ chị nhé..." Những nụ hôn tinh mịn rơi lên mũi, mắt, mi, cuối cùng nhẹ nhàng đặt xuống tóc. Cảnh Diệt một tay kéo cô vào lòng, để da thịt được chạm sát vào nhau. "Bảo bối, em quả thật rất nhiệt tình, có em rồi, chị không còn sợ cảm giác lạnh lẽo buốt giá nữa..." "Diệt..." Đối mặt trước Cảnh Diệt như vậy, ánh mắt Hỏa nhi dần dần ướt át, cô lần đầu thấy cô ấy chân tình bày tỏ như vậy. Hỏa nhi dần dần thuận theo, đi theo tiết tấu vừa dậy lên của cô ấy. Là bị sa vào, là trở nên lạc lối... Không biết đã trôi qua bao lâu... "Diệt... có thể lấy ra không...?" "Lần nữa~" Sói nào đó không chịu bỏ qua. "Diệt... em mệt lắm..." "Nhưng nơi đó của em cắn chị rất chặt..." Sói nào đó tiếp tục vô lại. "Diệt..." Cuối cùng, lời nói cũng bị nuốt vào. Quả nhiên yêu là phải làm mới được~ Sói nào đó nghĩ như vậy... sau này phải thường làm hơn~ - -- Một mình ngồi trước bàn cơm, Bất Hối nhàm chán suy nghĩ đức vua đi đâu rồi, trong phòng cũng không có người. Ăn sáng, a, muỗng gõ xuống dĩa, nhất định là đi tìm Cảnh đại nhân rồi. Nói không chừng bây giờ hai người đã làm lành rồi đi, haha, đức vua sắp xuất giá chắc luôn! Quá tốt, bọn họ rốt cuộc đã có thể làm hòa! Đức vua bọn họ cả ngày liền muốn đối đầu với Thiên giới, làm đám thuộc hạ bọn họ suốt ngày mệt mỏi, đánh xong chỗ này, phải đánh chỗ kia, Shura vương bọn họ hiếu chiến không sai, thế nhưng bọn họ cũng muốn sớm cưới được cô vợ xinh đẹp, thuận tiện sinh con đẻ cái gì đó nữa chứ, hưởng thụ được vợ kỳ lưng cho. Suốt ngày chỉ biết đánh đấm, tại vì nó mà, đừng nói yêu đương, ngay cả thời gian riêng tư cho bản thân cũng không có. Như vậy thật tốt, Cảnh đại nhân cưới đức vua, đức vua phỏng chừng sẽ không nghĩ tới chuyện tấn công Thiên giới nữa. "Kính coong", chuông cửa reo lên. Bất Hối vội vàng chạy đi mở cửa, sẽ không phải đức vua về chứ. "Xin hỏi cô là?" Bất Hối nghi hoặc nhìn vị mỹ nữ ngoài cửa. "Một trong số chiến tướng của Shura vương Bất Hối?" Cô gái dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn. Bất Hối cảm thấy người đến không mang theo hảo ý, lui về sau vài bước. Biết được thân phận hắn, sợ rằng không phải loài người. "Lang tộc Cảnh Kỳ." Cô gái đơn giản giới thiệu bản thân. "Ai?" Bất Hối vẫn chưa rõ là ai. Với lại Lang tộc sao ai cũng xuất hiện trước cửa nhà bọn họ vậy, nói tóm lại Lang tộc với Shura giới cũng không qua lại thân mật, ngoại trừ Cảnh đại nhân ra. "Cảnh diệt đâu rồi?" Đi thẳng vào vấn đề, Cảnh Kỳ nóng nảy, nhoái người nhìn vào phòng, dường như cả Shura vương và Cảnh Diệt đều không có ở đây. "... Cô à, e là cô đã nhầm lẫn chỗ nào rồi, Cảnh đại nhân đi đâu, người Shura chúng tôi sao biết được?" Trong đầu Bất Hối suy nghĩ, không biết Cảnh đại nhân có nợ phong lưu gì đó không. "Ha... vậy tôi đổi câu hỏi, đức vua các người đâu rồi?" "Cô và đức vua chúng tôi không quen không biết, xin cô chú ý lựa lời, đức vua chúng tôi là thủ lĩnh Shura, không phải người cho Lang tộc các cô có thể tự tiện khinh nhờn!" Giọng Bất Hối không vui, nếu ai dám bất kính với đức vua bọn họ, đừng trách bọn họ không khách khí! "Dù là vua chỗ các cậu, nhưng lẽ nào có thể tự tiện ngồi vào ghế thủ lĩnh của chúng tôi sao?" Cảnh Kỳ hỏi ngược lại. "Các cô ấy không có ở đây, tôi cũng không biết họ đang ở đâu. Cảnh thống lĩnh là hôn phu tương lai của đức vua chúng tôi, có một vài người nên biết chuyện này đi thì hơn!" Bất Hối hạ lệnh trục khách. "Lý nào lại vậy! Ai nói các người cô ấy là hôn phu của đức vua mấy người!!!" Cảnh Kỳ một chưởng, toàn bộ chén dĩa phía sau Bất Hối trên bàn vỡ nát. Bất Hối đã có thể xác định, khoanh tay một bộ đứng xem kịch vui, dựa vào một bên. "Ở đây là nhân giới, không phải nơi Lang tộc có thể diệu võ dương oai, coi chừng người Âu Dương tới đó nhe!" "Vương phi điện hạ..." Tên đàn ông hốt hoảng chạy tới, nói nhỏ bên tai cô vài câu, sắc mặt Cảnh Kỳ đại biến. Xoay người định rời đi. "Thì ra là vương phi Cảnh vương gia, đầu năm tiểu tam không dễ làm nha!!" Bất Hối không nhịn được nói thêm một câu. Cảnh Kỳ mặt lạnh rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]