Sắp đến giờ tan tầm, Cát Tiểu Thiên cân nhắc, để trong lòng các đồng nghiệp không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác thường liền đúng giờ thu dọn đồ đạc về nhà, hay là chờ tất cả mọi người đều giải tán rồi đến văn phòng sếp mới là tốt.
Rảnh rỗi, Cát Tiểu Thiên gục xuống bàn không nhịn được mà nghĩ tới cái khăn tay kia, màu sắc cùng hình thức đều rất đơn giản, hơn nữa rõ ràng thấy được đã được dùng qua một thời gian rồi, giặt kỹ nhiều lần, mở ra rồi gấp kỹ lại, Cát Tiểu Thiên cảm thấy nếu không phải là tận mắt nhìn thấy Diêu Diệu lấy nó từ trong túi ra, thật sự sẽ không tin đây là đồ của y.
Diêu Diệu trong phòng làm việc, đang chăm chú với công việc trong tay, Cát Tiểu Thiên vẫn chưa đến mà chỉ đang suy nghĩ xem nên nói thế nào, hắn bây giờ ngược lại có chút mong đợi lát nữa đi vào nên xử lý cái khăn tay như thế nào đây, chẳng lẽ nói kiểu “Diêu tổng, tôi giặt sạch rồi trả lại cho ngài” các loại?
Sau bốn mươi phút, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Cát Tiểu Thiên.
Hắn xoa xoa cổ đứng lên, cất khăn tay vào trong túi áo khoác công sở, dù sao về nhà cũng sẽ giặt quần áo, trên đời vẫn còn những người sạch sẽ đó nha. (chắc ý là khăn vẫn còn ướt)
Vừa mới lễ phép gõ cửa văn phòng Diêu Diệu, giọng nói của Diêu Diệu đã vang lên: “Vào đi.”
Phòng làm việc của Diêu Diệu có độ sáng rất tốt, không giống như mấy gian phía bên trong dựa cả vào đèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-ho-chi-nien/54446/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.