Ra khỏi quán rượu, Diêu Diệu trực tiếp chạy vội tới nơi ở của Cát Tiểu Thiên, nhưng thời điểm y đến, trong phòng lại tối đen, gõ cửa mấy lần cũng không ai ra mở. Liếc nhìn cánh cửa, Diêu Diệu thẳng thắn dùng tay phủi đi bụi trên mặt đất, sau đó đặt mông ngồi xuống, và cứ tiếp tục như thế.
Kỳ thực Cát Tiểu Thiên vốn không rời khỏi trước Diêu Diệu bao lâu, hơn nữa hắn còn phải vòng lại một đoạn đường đến trạm xe mới có thể về nhà, cộng thêm ngày hôm nay xe tới phá lệ chậm, vì vậy khi Cát Tiểu Thiên phát hiện có một vị đang ngồi trước cửa nhà mình thì đã là chuyện của nửa giờ sau.
“Diêu tổng?” Cát Tiểu Thiên nhất thời vẫn nghĩ không ra lý do Diêu Diệu đứng chặn ở cửa, vì vậy tràn ngập nghi vấn mà kêu một tiếng xong cũng không biết nói gì nữa.
Diêu Diệu đợi nửa ngày cũng nghe thấy câu tiếp theo, không thể làm gì hơn ngoài phủi đất cát dính trên quần rồi chậm rãi đứng lên, “Sao thế? Cũng không mời tôi vào nhà một chút sao?” Kỳ thực lúc chữ tổng kia vừa nói ra khỏi miệng, Diêu Diệu liền cảm thấy bụng mơ hồ đau một trận, buổi chợ đêm vừa nãy xem như ăn không rồi.
“Nhà tôi ra sao ngài cũng đâu phải chưa từng thấy, có việc gì thì ngài cứ nói được không?” Khẩu khí của Cát Tiểu Thiên có vẻ là đang thương lượng, nhưng lại không hề có ý tứ lấy ra chìa khóa mở cửa.
Diêu Diệu lúc này ngược lại đã quen với cái kiểu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-ho-chi-nien/1965313/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.