Công viên nhỏ này thật sự là rất nhỏ, may mà lúc này cũng không có người đến tập thể dục, rất thanh tịnh, bất quá hai người cứ loay hoay đi lòng vòng trong công viên lại khiến một đôi tình nhân trẻ có chút sợ hãi, cậu trai liền kéo cô gái bỏ chạy.
Diêu Diệu cảm thấy oan ức lắm, xoay người về phía Cát Tiểu Thiên, “Chúng ta trông giống người xấu lắm à?”
Cát Tiểu Thiên lắc đầu một cái: “Chắc chắn trong lòng bọn họ có quỷ, nếu không cũng sẽ chẳng xem chúng ta là vướng bận.”
“Hai ta trong lòng không có quỷ…” Diêu Diệu nói rồi nhìn ngó khắp nơi: “Cũng chẳng vướng bận ai.”
Cát Tiểu Thiên bây giờ đã không đến mức nghe không hiểu ý tại ngôn ngoại của y nữa, nhưng cho dù có quạnh quẽ đến đâu thì đây vẫn là nơi công cộng, “Ừm, vậy chúng ta có thể đi thêm vài vòng nữa để tiêu hóa cho tốt.”
Diêu Diệu mang theo vẻ mặt nằm trong dự kiến, quay người lại đi song song cùng Cát Tiểu Thiên, hai người đi rất gần nhau, vai sát bên vai, đi được hai bước lại không nhẹ không nặng mà dựa vào một chút.
Bị đụng phải đến mấy lần khiến hắn không cách nào đi thẳng được, Cát Tiểu Thiên không nhịn được oán giận: “Lão đại, có phải hồi đi học anh không hòa đồng với người ta, nên bây giờ muốn bù đắp lại cho những năm tháng đó không?” Tiểu Thiên Nhi nói vòng vo thế này cũng chỉ là muốn ám chỉ Diêu Diệu ấu trĩ, không ngờ Diêu Diệu lại thật sự tiếp: “Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-ho-chi-nien/1965299/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.