Lời t/g (chắc thế, vì bả chả bao giờ cho cái dấu hiệu nhận biết cả, mà đoạn này thì có vẻ không liên quan đến diễn biến): Gọi thằng nhóc là tiểu tử thì khả năng có chút lên mặt cậy mình già đời, nếu chỉ mười hai mười ba tuổi thì gọi là thiếu niên sẽ tương đối chính xác hơn.
——
Diêu Diệu bật người dậy vỗ vỗ sau lưng thiếu niên: “Tiểu tử thối tập kích đấy à? Tự con tới sao?” Tuy rằng con trai đã học trung học cơ sở, nhưng tiểu khu nhà Diêu Diệu vẫn cách nhà ba mẹ y rất xa, với trí nhớ của một thằng nhóc con thì không thể tự mình tới đây được.
“Mẹ con lái xe đưa con đến, mẹ đang đỗ xe ở dưới lầu đó.” Vừa nãy gõ cửa không phải ai khác, chính là đứa con trai khi xưa Diêu Diệu nhận nuôi, Diêu Ức Khải, biệt danh là Tiếu Tiếu.
Đang nói chuyện, cửa thang máy bên ngoài mở ra, đi ra đương nhiên là Hứa Oánh.
“Mẹ nói Tiếu Tiếu nhớ anh, thế nên tôi đưa nó tới đây, không có vấn đề gì lớn chứ?” Hứa Oánh nói chuyện chẳng hề khách khí, nhưng giây phút cô liếc mắt thấy trước cửa nhà Diêu Diệu không chỉ có một đôi giày, thoáng cái đã hiểu rõ: “Đáng lẽ tôi phải gọi điện cho anh trước nhỉ?”
Diêu Diệu vô cùng bất đắc dĩ, “Giờ em mới nói điều này thì có tác dụng gì?”
Lúc này Tiếu Tiếu đã tự động đá giày thể thao ra chạy vào nhà.
Mà Cát Tiểu Thiên ở trong phòng ngủ cảm giác tim mình đang đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-ho-chi-nien/1965275/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.