Buổi tối, cả nhà Cát Tiểu Thiên ăn bữa cơm đoàn viên đến đột ngột, tuy rằng không thể bỏ qua những chuyện mấy năm này mà ngay lập tức thân huynh nhiệt đệ, nhưng tốt xấu gì thì hai cụ cũng có thể an tâm rồi.
Còn Diêu Diệu, ở nhà một mình ăn mì ăn liền, ngay cả nấu ăn một chút y cũng chẳng còn lòng dạ nào. Nhịn đến gần mười giờ, cũng không thấy Cát Tiểu Thiên nhắn tin cho y thêm nửa chữ, Diêu Diệu thực sự chịu không nổi nữa đi gọi điện thoại.
“Sao thế?” Cát Tiểu Thiên nhận điện thoại ngược lại vô cùng không khách khí, nếu là bình thường, Diêu Diệu chắc chắn sẽ khen hai câu, nhưng tình huống hôm nay là thế nào chứ?
“Em còn hỏi anh sao thế?” Giọng điệu của Diêu Diệu cực kỳ không có thiện cảm.
“Không phải em đã nói không có chuyện gì rồi sao?” Ngữ khí của Cát Tiểu Thiên rất vô tội.
“Em đánh mỗi bốn chữ không có chuyện gì tức là không có chuyện gì luôn hả (raw là hai chữ)? Không phải nên dùng ít nhất tám trăm chữ để nói rõ sao?” Diêu Diệu chỉ là cảm thấy, mặc dù đó là chuyện trong nhà Cát Tiểu Thiên, mình nhúng tay vào thì không tiện lắm, nhưng còn Cát Tiểu Thiên người này thì mình tuyệt đối có quyền quan tâm.
“Anh bảo em dùng di động đánh tám trăm chữ thì còn có tính người không hả?” Cát Tiểu Thiên nói rồi lấy tay che micro điện thoại lại, “Bác tài, phiền bác đến giao lộ phía trước thì đỗ xe sang bên.”
Tuy rằng micro bị che, nhưng lúc này Diêu Diệu đang tập trung cao độ, cho nên vẫn mơ hồ nghe thấy được vài chữ.
“Tiểu Thiên Nhi, em đang làm gì thế?”
“Không có gì, em cúp trước đây.” Cát Tiểu Thiên đang đưa tiền cho tài xế taxi, không tiện cầm di động.
Diêu Diệu đang muốn nói gì đó, đầu dây bên kia đã vang lên tín hiệu báo máy bận. Gọi nữa, vẫn không tiếp, đúng lúc này chuông cửa vang lên.
Diêu Diệu lòng nói tối rồi ai mà còn tới gây rối nữa? Một bên tiếp tục kiên trì gọi vào số Cát Tiểu Thiên.
Lần này thì nhận: “Anh mở cửa trước đã có được không?” Giọng nói của Tiểu Thiên Nhi quả thực đã bất đắc dĩ tới cực điểm.
Diêu Diệu rốt cuộc phản ứng lại, đằng sau cánh cửa không phải ai khác chính là Cát Tiểu Thiên.
“Em học trò này từ ai vậy? Âm thầm xin nghỉ về nhà, hơn nửa ngày mới gửi được một cái tin nhắn qua loa, hiện tại còn thích chơi tập kích nữa đúng không?” Hôm nay Diêu Diệu thật sự không theo kịp nhịp độ của Cát Tiểu Thiên, hơn nữa bữa tối ăn không vui, cho nên tâm tình cũng chẳng tốt là bao.
Cát Tiểu Thiên bị ngữ khí hung hăng này của Diêu Diệu làm cho sững sờ, “Vậy em về nhé.”
Kết quả bị một phát lôi vào phòng đặt trên cửa, “Em cảm thấy em về được sao?”
Cát Tiểu Thiên nhìn Diêu Diệu, theo bản năng mím mím môi, giống như cả trưa chưa uống một ngụm nước, hơi khô nứt.
Diêu Diệu hơi nheo mắt đến gần liếm liếm, Cát Tiểu Thiên cảm giác hiện tại mình trong mắt Diêu Diệu chính là một món ăn, cho nên đẩy một cái, Diêu Diệu thẳng thắn vặn tay Tiểu Thiên Nhi về phía sau, sau đó, mãi đến tận khi đã liếm ướt đôi môi của Cát Tiểu Thiên, mới hài lòng gật gật đầu, sau đó bắt đầu cắn, thật sự là cắn.
“A!” Cát Tiểu Thiên nỗ lực quay đầu, “Đừng có cắn…” Cắn rồi sưng lên ngày mai đi làm kiểu gì?
Diêu Diệu ngược lại bỏ qua đôi môi của Cát Tiểu Thiên, nhưng hàm răng lại tiếp tục, thay đổi địa phương khác, thịt tai cũng không tồi đâu.
“Em hiểu rồi.” Cát Tiểu Thiên không giãy dụa nữa: “Bữa tối anh ăn chưa no đúng không?”
Diêu Diệu cư nhiên thành thật mà gật gật đầu, “Không sai, vì vậy bây giờ anh muốn ăn khuya.”
Kỳ thực lúc vừa mở cửa nhìn thấy Cát Tiểu Thiên Diêu Diệu đã có thể cảm giác được hắn xác thực không có việc gì, mặc dù có liên quan tới anh trai hắn, cũng chắc chắn sẽ không như mấy ngày trước ở triển lãm xe nữa, nhưng yên tâm rồi đồng thời cũng không nhịn được có chút mất bình tĩnh, ban đầu vốn là muốn trừng phạt bằng cách cắn người, kết quả hiện tại thật sự lại có chút muốn “ăn”.
“Có thể không ăn khuya không?” Cát Tiểu Thiên quay mặt dựa lên bả vai Diêu Diệu hỏi.
Diêu Diệu buông tay Cát Tiểu Thiên ra, luồn vào trong vạt áo vuốt ve phía sau lưng: “Em nói xem?”
“Vậy… Có thể chọn địa điểm để ăn khuya không?” Cát Tiểu Thiên hỏi rất chậm rãi, hỏi xong còn thổi một hơi vào lỗ tai Diêu Diệu.
Diêu Diệu thu tay lại, khiến không gian giữa hai người chẳng còn chút khoảng cách, “Này thì có thể, nhưng mà em tốt nhất nhanh lên một chút, anh không thể đợi để xé bao bì được nữa.” Trong lúc nói chuyện, tay kia đã mở ra thắt lưng của Cát Tiểu Thiên.
Tuy rằng Cát Tiểu Thiên có thể thông cảm cho Diêu Diệu bởi vì ăn không ngon mà tâm tình tương đối bấp bênh, nhưng ăn khuya thì cũng có cách của ăn khuya, “Em yêu cầu tiêu độc chén dĩa.” Vì thế kéo Diêu Diệu chạy vội vào buồng tắm.
Vào trong phòng tắm, Cát Tiểu Thiên cũng không nhăn nhó, cởi hai lần vứt quần áo sang một bên, mắt thấy đều không cần mình ra tay, Diêu Diệu vội vàng ôm người lấy từ phía sau: “Có chút tự giác làm đồ ăn khuya đi có được không hả? Đâu ra cái kiểu tự bỏ bao bì ra như thế?”
“Đi đi, anh rửa chén dĩa trước đi đã!” Cát Tiểu Thiên vặn người, lại không nhịn được mà bật cười.
Diêu Diệu thấy Tiểu Thiên Nhi như vậy thì tự nhiên cũng không kiềm được nữa, “Đừng có lộn xộn, để anh xé bỏ bao bì đi trước đã, đợi lát nữa cho em rửa chén dĩa, em thấy có được không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]