Bản thân Cát Tiểu Thiên làm món khai vị không quá xứng chức, tổng cộng cũng để cho lão Diêu vụng đến sứt cả miệng (*).
(*) Nguyên là “khẩu tinh”, nghĩa đen đại khái là miệng hôi/tanh, so sánh thế ghê quá nên tớ dịch bừa
Diêu Diệu cảm thấy đã trục được lợi liền chuồn thẳng, miệng thôi cũng được rồi.
Hai người ăn thức ăn ngoài trong văn phòng, có thể như trước ăn có qua có lại, đương nhiên cũng là vì muốn tránh giờ cao điểm, Diêu Diệu không thích chen chúc, Cát Tiểu Thiên lại càng không.
Nhưng Lê Việt không thể chờ được người đến lại không chịu được cái tính tình đó, “Tiểu Thiên cậu có chuyện gì rồi?”
“Tôi không có chuyện gì, nhưng đường xá thì có, lại nói chỗ các cậu không phải là câu lạc bộ đêm sao?” Hiện tại thái độ của Cát Tiểu Thiên đối với bất luận người nào cũng đã tự nhiên hơn nhiều.
“Xì… Được rồi, mặc kệ cậu đưa hay là lão Diêu đưa, cứ từ từ thôi cũng được.” Lê Việt biết là không có chuyện gì, cũng không nói thêm nữa, hơn nữa hắn thấy chuyển biến của Cát Tiểu Thiên bây giờ đúng là không tồi.
Thời điểm bọn họ đến “Tùy tiện” thì đúng lúc đang đông khách, nhưng Lê Việt chỉ cần liếc mắt đã thấy được người hắn đang chờ. Đang nằm nhoài bên quầy bar thì xông lên vẫy vẫy tay với hai vị vừa vào cửa.
Mỗi lần tới đây Cát Tiểu Thiên đều đi thẳng đến quầy bar, hôm nay cũng xe nhẹ chạy đường quen. Còn Diêu Diệu, người quen nhiều, không khỏi nhìn hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-ho-chi-nien/1965237/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.