Khải Sắt ngồi ở ghế làm việc của Lạc Gia, nghiêng đầu, con mắt hơi nheo lại, ôm cánh tay, nhìn nam nhân đang tựa ở cạnh bàn xem văn kiện. Quan hệ của hai người bọn họ thật sự là rất phức tạp, mặc dù là bạn bè tốt, nhưng ở trên thương trường, bọn họ lại là quan hệ đối địch. Cho nên thật đúng là khó để nói bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì. Hơn nữa hai người trên thương trường đều có địa vị hết sức quan trọng.
Khải Sắt cầm tách cà phê đưa lên miệng, chậm rãi nhấp một ngụm, cười như không cười, nhìn Lạc Gia: “Tôi phát hiện cậu có chút không giống với lúc trước, có phải là bị tiểu quỷ kia ảnh hưởng?”
Lạc Gia một bên xem văn kiện một bên trả lời vấn đề của Khải Sắt: “Thay đổi? Đó là cậu bị ảo giác thôi.”
“Ảo giác? Không, tôi không cho là như vậy, trước kia Lạc Gia cũng sẽ không để một người yên ổn. Đứa bé kia có phải có chút đặc biệt không? Đã bao lâu rồi cậu không có quan hệ? Trong khoảng thời gian này ai cậu cũng không có chạm qua nha.”
“Thì sao? Cậu cảm thấy hứng thú đối với cậu ấy?”
“Trước kia cậu không có như vậy. Sự nhạy cảm sắc bén như sói của Lạc Gia trên thương trường đã biến đi đâu mất rồi? Là do tình cảm đối với tiểu tử kia vô cùng sâu sắc nên bị tác động sao?”
Lạc Gia trầm mặc.
Khải Sắt nhếch khóe môi một cái, chống cái cằm, rút ra kết luận: “Cậu yêu cậu ta.”
Lạc Gia liếc mắt nhìn Khải Sắt, ném văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-he/38794/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.