Ngày hôm sau, ông nội của Địch Nam trở về, liên tục vỗ đầu nói quên cho cậu ăn, quan tâm hỏi cậu có bị đói không.
Lăng Hề cười, khẽ lắc đầu, nói không có việc gì, được ăn no thật sự ăn no, ông nội của Địch Nam mới hơi yên lòng một chút. Vẻ mặt tươi cười nói: “Đúng rồi hôm nay ta đem giấy nhập học của con đến đây! Như thế này, ăn cơm chiều xong, ta đi mua cho con một vài vật dụng hàng ngày!”
Lăng Hề gật đầu: “Được.”
…..
Đơn giản là đi mua sắm một vài vật dụng hàng ngày, ngày hôm sau, sau khi hướng ông nội của Địch Nam nói tiếng cám ơn, Lăng Hề kéo cái vali nhỏ. Cứ như vậy bước vào cửa lớn của Xuất Vân.
Lăng Hề chỉ có một bộ quần áo, cùng với bộ trên người thì tất cả đều là quần áo cũ của Địch Nam, không có biện pháp, Lăng Hề quá gầy, có thể cùng một lần mặc 2 bộ quần áo của Địch Nam cũng không sao.
Vốn là ông nội Địch nói sẽ mua quần áo mới cho cậu. Nhưng cậu nhã nhặn từ chối. Cậu đã gây nhiều phiền toái cho ông nội Địch rồi, sao có thể còn không biết xấu hổ.
Lăng Hề thuyết phục là, quần áo chỉ là vật ngoài thân. Cậu cũng không quan tâm.
Lăng Hề đã không muốn, ông nội của Địch Nam đương nhiên cũng không ép buộc.
…………
Vào thời gian nghỉ giải lao, Địch Nam từ từ nhắm hai mắt ghé vào ban công lười biếng phơi nắng.
Cái thế giới ồn ào này đột nhiên im lặng kỳ lạ. Sau đó, hắn nghe tiếng la
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-he/38784/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.