Thời gian cua đồng.
Lúc Lăng Hề tỉnh lại không phải là trời sáng, mà là nửa đêm, toàn thân hiện lên một cảm giác bủn rủn khó nói lên lời. Đầu đau vô cùng.
“A……”
Lăng Hề vừa động, Lạc Gia ở bên cạnh cũng tỉnh dậy.
Lạc Gia mở to mắt nhìn thẳng Lăng Hề, cậu bị nhìn, khẽ giật mình. Ý thức dần dần quay trở về: “Sao….. Sao…..?”
Lại nhìn nhìn vào khuôn mặt của Lạc Gia đang nằm bên cạnh. Tại sao anh lại ở đây? Đáng lẽ anh phải ở buổi tiệc sinh nhật của mình chứ?
“Tại sao lại trở về?”
Nhìn vầng trăng sáng treo ngoài cửa sổ, bây giờ đã là nửa đêm. Quay đầu lại nhìn sắc mặt không tốt của nam nhân bên cạnh. Nuốt nuốt nước miếng.
“Xảy ra chuyện gì…..?”
Nam nhân bên cạnh đột nhiên cử động, xoay người, đem cơ thể áp lên người Lăng Hề.
Cơ thể Lăng Hề nhỏ hơn rất nhiều so với Lạc Gia, Lạc Gia nằm trên người như vậy gần như là bao bọc toàn bộ cơ thể Lăng Hề lại, không chừa chỗ nào.
Lăng Hề cảm thấy không khí trong phổi mình giống như là chạy hết ra ngoài
Tuy không biết tại sao mình lại ngủ mất, nhưng vẫn có chút áy náy nhìn nhìn Lạc Gia: “Thực xin lỗi, em không biết tại sao lại ngủ quên mất.” Lăng Hề nhớ rõ mình đang chúc mừng sinh nhật Lạc Gia, sao lại ngủ quên mất, thật sự là có lỗi mà.
Tuy Lạc Gia một câu cũng không nói, nhưng nhìn ánh mắt của hắn rừng rực lửa nóng, trong nháy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-he/2162611/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.