Chương trước
Chương sau
Sau khi dùng xong tảo thiện Mộ Tước cũng nhanh chóng rời đi xử lý công việc trong vương phủ, từ khi được sắc phong thành chính phi nàng cũng bận rộn hơn trước rất nhiều.

Mộ Hoan lười biếng không có gì làm, nằm dài trên nhuyễn tháp ăn hoa quả tươi, trong lòng chẳng rõ tư vị. Kỳ thật nàng không thích ở trong phòng lắm, nếu có thể đi đây đi đó ngắm nhìn phong cảnh thì tốt biết mấy. Đáng tiếc khí hậu ở Ngạn Huyền đại lục địa quá sức khắc nghiệt, Mộ Hoan nằm trong ổ chăn còn thấy lạnh sao có thể ra ngoài du ngoạn như trước được?

Bất quá ở trong phòng cũng có cái lợi là được người khác hầu hạ, Hỉ Tâm một mực ngồi trên thảm lông mềm xoa bóp chân cho nàng. Còn Tường Liên thì chăm chỉ đặt thủ lô vào trong ổ chăn làm ấm, chẳng biết đã đặt bao nhiêu cái rồi.

“Bây giờ là giờ nào rồi?”

Hỉ Tâm tuy bận rộn vẫn không quên đáp: “Đã quá giờ thìn rồi.”

“Ta muốn đi dạo một chút, ở đây nhàm chán quá.”

Mộ Hoan đưa tay cho Tường Liên muốn nàng dìu đứng dậy thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, sau đó một nữ nô cung kính đi vào khom người hành lễ.

“Mộ tiểu thư, có Đằng lệnh ái cầu kiến.”

“Đằng lệnh ái?”

Ngoài lần vô tình cứu được Đằng Liễu ra thì Mộ Hoan chưa từng gặp lại nàng, sao hôm nay lại chủ động đến tìm? Bất quá khách đã đến cửa sao có thể không tiếp, Mộ Hoan dùng mắt ra hiệu cho Tường Liên ra ngoài đón Đằng Liễu vào, đồng thời suy nghĩ lý do tại sao nàng lại đến đây.

Để Hỉ Tâm dìu trở về nhuyễn tháp ngồi xuống, đồng thời tiếp nhận chén trà từ tay của nữ nô bên cạnh. Trời xuân tương đối lạnh nên Mộ Hoan chỉ có thể ngồi ngay sát than lô hưởng thụ hơi ấm, hai tay ủ kín trong thủ lô không dám cử động lấy một ngón.

Một lúc sau Tường Liên cũng dẫn được Đằng Liễu đi vào, nàng mặc bộ y phục đơn giản hết mức có thể, ngay cả một đường thêu ra hồn cũng chẳng có nổi. Chân đi đôi giày vải đã xù lớp lông, vài chỗ tưa chỉ nhưng không nhiều bất quá lại khiến tổng thể mất đi vẻ thanh tao nhã nhặn. Đầu tóc được búi gọn gàng không cài trâm chỉ có duy nhất một kiện hoa nhung vừa nhìn đã biết rẻ tiền, âu cũng do thân phận của Đằng Liễu quá thấp hèn nên mới phải chịu cảnh người khác xem thường khinh khi.

Đằng Liễu cung kinh nghiêm mình hành lễ: “Nô Đằng Liễu khấu kiến Mộ lệnh ái.”

“Đằng lệnh ái đừng quá câu nệ, mau ngồi xuống ủ ấm coi chừng lạnh.”

“Đa tạ Mộ lệnh ái hậu ái.”

Đằng Liễu từ tốn ngồi xuống ghế bành đặt gần đó, vừa vặn nhìn thấy Hỉ Tâm mang chăn tới thì lúng túng nâng tay lên để nàng phủ chăn lên đùi. Lần đầu tiên nhận được sự chiếu cố như vậy, Đằng Liễu cảm thấy hơi chút không quen nhưng nội tâm thì mừng rỡ khôn xiết. Bao nhiêu năm rồi nàng mới có cảm giác được xem là chủ tử, chính nàng cũng chẳng nhớ rõ nữa.

Mộ Hoan tiện tay cầm lấy thủ lô đưa cho Đằng Liễu: “Đằng lệnh ái mau làm ấm hai tay.”

“Đa tạ Mộ lệnh ái.”

Vừa vặn nhìn thấy hộ giáp sáng loáng trên bàn tay Mộ Hoan, Đằng Liễu có chút ghen tỵ mở miệng: “Mộ lệnh ái phúc phận thật tốt, có tỷ tỷ là chính phi nương nương được hưởng vô vàn sủng ái. Bộ hộ giáp bích tỷ kia càng khiến ngọc thủ của Mộ lệnh ái thêm diễm lệ, nô nhìn thấy cũng phải ghen tỵ mười phần.”

Mộ Hoan nâng bàn tay mình lên xem, nửa thật nửa đùa mở miệng: “Chỉ là một bộ hộ giáp thôi mà, nếu Đằng lệnh ái muốn thì ta có thể gửi cho quý phủ một bộ.”

Tường Liên lập tức xen vào giữa nhắc nhở: “Đằng chủ tử thân phận vẫn là nô, không được phép đeo hộ giáp.”

“Nhưng nàng vẫn là lệnh ái a.” Mộ Hoan không hài lòng vỗ vào cánh tay của Tường Liên hai cái: “Ngươi bưng thêm chậu than đặt cạnh Đằng lệnh ái, đừng để nàng bị cảm mạo biết không?”

Mặc dù không hài lòng việc nhị tiểu thư quá hồ hởi với người lạ nhưng Tường Liên vẫn đi lấy thêm ít than đến. Lúc chọn than cố tình chọn than đen, than hồng la có bao nhiêu quý hiếm cho Đằng lệnh ái hưởng dụng thì chủ tử của nàng lấy gì mà dùng?

Nhìn chậu than được Tường Liên mang đến, Đằng Liễu vội vàng cảm ơn rồi đưa tay vào hơ ngay cho ấm, ngón tay của nàng đều sắp bị cái lạnh ngoài trời làm tê cóng hết. Vô tình nhìn thấy chậu than hồng la của Mộ Hoan, Đằng Liễu hít một hơi thật sâu cố nén bi ai, tại sao những thứ tốt đẹp nhất đều thuộc về nữ nhân này?

Phía sau có tỷ tỷ là chính phi Đồng vương phủ, còn được định hôn ước với Ngạc vương điên hạ, sao thần linh có thể bất công với nàng như vậy chứ?

Phát hiện ánh mắt kỳ quặc của Đằng Liễu, Hỉ Tâm cảnh giác đứng sát bên cạnh nhị tiểu thư không quên ném cho nàng một tia cảnh cáo. Đằng Liễu hoảng sợ co rúm người lại, tay cầm khăn lụa ép sát vào ngực, lo lắng nhìn xuống dưới sàn nhà mà chẳng dám ngẩng đầu lên.

Toàn bộ loạt hành động kia của Đằng Liễu rơi hết vào mắt Mộ Hoan, nàng nghi hoặc nhìn ra sau thì thấy Hỉ Tâm và Tường Liên dùng ánh mắt thù địch nhìn Đằng lệnh ái.

“Các ngươi sao vô lễ như vậy? Đằng lệnh ái dù thế nào vẫn là chủ tử, mau mau đi châm trà dâng cao điểm!”

Hỉ Tâm và Tường Liên miễn cưỡng chia nhau người châm trà người đi lấy cao điểm, từ đầu chí cuối hoàn toàn không có chút thiện cảm gì với Đằng Liễu kia.

“Mộ lệnh ái, hình như hai tỷ tỷ kia…”

“Đừng quan tâm, bọn họ như vậy thôi chứ không có ác ý đâu.” Mộ Hoan tiện tay đưa cho Đằng Liễu ít quả khô, thân thiện cười nói: “Mau mau ăn đi, quả hạnh khô này ăn rất ngon còn tốt cho sức khỏe nữa.”

“Đa tạ tiểu thư quan tâm.”

Đằng Liễu rụt rè tiếp nhận quả hạnh khô, đảo mắt nhìn quanh rồi hỏi tiếp: “Mộ lệnh ái điều kiện như vậy tốt còn đối đãi với nô tận tình, lần trước nô còn được lệnh ái tương cứu, phần ân nghĩa này sợ cả đời cũng không thể trả hết.”

“Đằng lệnh ái đừng câu nệ, nhấc tay chi lao mà thôi, hơn nữa ta với lệnh ái đều là omega loài người có thể giúp sao lại không giúp kia chứ?”

“Nếu có thể nô vẫn mong có thể được cùng lệnh ái kết nghĩa kim lan, không biết lệnh ái nghĩ thế nào?”

Mộ Hoan thoáng sửng sốt, nghi hoặc hỏi lại lần nữa: “Lệnh ái muốn cùng ta kết nghĩa kim lan sao?”

“Vâng, lệnh ái không đồng ý sao?”

Dứt câu Đằng Liễu liền cúi thấp đầu xuống, rầu rĩ siết mép khăn lụa đến nhăn nhúm hại Mộ Hoan muốn từ chối cũng không thể nói ra miệng.

“Nếu vậy thì…”

“Đằng lệnh ái thân phận thấp hèn, phía sau chỉ có tỷ tỷ là cơ thiếp mà dám vọng tưởng kết nghĩa kim lan với Mộ lệnh ái, là do da mặt quá dày hay không biết liêm sỉ a?”

Lời này có bao nhiêu độc Đằng Liễu tự khắc biết được, lập tức ngẩng đầu lên nhìn omega Lang tộc đang đi vào: “Sao ngài có thể nói như vậy chứ? Ta…”

Mộ Hoan cũng nhìn theo, phát hiện là Bối Lạc Hách Ma Lạp thì nhíu mày: “Đằng lệnh ái có tỷ tỷ là cơ thiếp thì sao? Nàng thân phận thấp hèn đến đâu thì vẫn là chủ tử, trắc phi nương nương nói những lời này có hơi quá đáng rồi.”

Bối Lạc Hách Ma Lạp xoay người ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của nàng mà vuốt hai cái: “Đằng lệnh ái không phải là chủ tử, chẳng ai gọi ả là chủ tử cả, chỉ có ngài là rộng lượng từ bi xem ả là bằng hữu. Vốn ả muốn lợi dụng quan hệ với ngài để nâng cao thanh thế, ngài đừng để ả lừa gạt như vậy.”

“Trắc phi nương nương có thể không thích nô, nhưng đừng nghĩ nô là loại người như vậy!!” Đằng Liễu như bị ai giẫm phải đuôi mà đứng bật dậy, hai mắt đỏ hoen cao giọng nói: “Nếu nương nương không thích nô thì nô lập tức rời đi, Mộ lệnh ái, nô xin phép cáo từ.”

Mộ Hoan tùy tiện gật đầu hai cái, cũng không có ý giữ người lại. Đợi khi Đằng Liễu đi rồi, Mộ Hoan mới quay lại nhìn Bối Lạc Hách Ma Lạp, hai chân mày thanh tú nhíu chặt có chút không vui.

Tự động hiểu được ý tứ từ đôi mắt kia, bất quá Bối Lạc Hách Ma Lạp không vội giải thích, đưa mắt nhìn Như Ý đang đứng hầu sau lưng. Như Ý nhận mệnh mang lễ vật trên tay đến trước mặt Mộ Hoan, từ tốn mở ra cho nàng xem đồ vật bên trong là gì.

“Cái này?”

“Bản phi nghe nói lệnh ái thân thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục lại cận kề ngày thành thân nên mới đem một ít linh chi đến cho lệnh ái tẩm bổ. Đừng khước từ bản phi, đây là linh chi ngàn năm từ mẫu tộc ta dâng lên, nếu lệnh ái không nhận bản phi chẳng biết ăn nói thế nào với mọi người trong mẫu tộc.”

“Nếu vậy bản tiểu thư xin nhận lấy, tạ nương nương cùng mẫu tộc của ngài.”

Bối Lạc Hách Ma Lạp thân thiết ngồi sát bên cạnh Mộ Hoan, tiện tay gạt bớt mấy sợi tóc lòa xòa vừa vặn phát hiện hoa tai phỉ thúy tinh xảo nàng đang đeo: “Đây có phải là lễ vật Ngạc vương phủ mang đến hay không? Thủ công tinh xảo trác tuyệt như vậy chỉ có thể là từ Ti Trân Phòng mà ra, lệnh ái quả nhiên được Ngạc vương sủng ái vô cùng.”

Mộ Hoan theo thói quen sờ hoa tai phỉ thúy của mình, chậm rãi nói một câu bảy phần mỉa mai châm chọc: “Bản tiểu thư có được sủng ái hay không có liên quan đến trắc phi nương nương hay sao?”

“Lệnh ái sao có thể nói như vậy a? Ta tất cả đều là vì tốt cho ngài mà thôi.” Bối Lạc Hách Ma Lạp trong lòng không vui nhưng vẫn phải giả lả cười đùa với thối nha đầu trước mặt: “Ngài tâm tư đơn thuần lại còn thiện lương thiên chân rất dễ bị người khác lừa gạt a.”

“Ý ngươi là Ngạc vương lừa gạt bản tiểu thư? Nói xấu hoàng thân tội này không nhẹ, xem chừng lá gan của ngươi cũng không bé như ta tưởng.”

Như Ý lập tức chau mày, nếu không phải vì tiền đồ của chủ tử thì ả đã lao vào đánh chết nha đầu không biết tốt xấu kia. Còn nhỏ như vậy mà miệng lưỡi đã chua ngoa đanh đá, muốn đối phó với nha đầu này cũng chẳng dễ dàng gì, không khéo còn bị đâm cho một nhát chết điếng.

“Để lệnh ái cười chê rồi, nhưng bản phi sao dám có ý nói xấu hoàng thân kia chứ?” Bản thân Bối Lạc Hách Ma Lạp cũng phải dè chừng Mộ Hoan mấy phần: “Ta chỉ muốn nhắc nhở lệnh ái nên cẩn thận với nha đầu Đằng Liễu kia, ả không phải hạng tầm thường dễ đùa giỡn đâu.”

Mộ Hoan tiện tay cầm một khối cao điểm có thịt quả lên cắn một ngụm nhỏ, vụn bánh lác đác rơi xuống mặt bàn. Ở bên cạnh, Hỉ Tâm một bên lau miệng cho nàng một bên dâng trà nóng, động tác thuần thục mau lẹ không tìm ra được sai sót.

“Ngọt chết bản tiểu thư!” Mộ Hoan đột nhiên ném mạnh nửa khối cao điểm xuống bàn, tức giận quay sang Tường Liên khiển trách: “Bản tiểu thư nói thế nào? Cao điểm không được làm quá ngọt, ngươi có phải lại quên dặn trù phòng hay không?”

“Nô tỳ không dám, do hôm nay trù nương đổi công thức chế biến nên còn vụng về sai sót, nô tỳ lập tức đi nhắc nhở bọn họ.”

“Những người làm không được trò trống gì cứ thẳng tay loại trừ, bản tiểu thư không muốn nhìn thấy hạng người vô dụng đó nữa.”

Nói xong còn liếc nhìn qua Bối Lạc Hách Ma Lạp cười khẩy một cái. Bối Lạc Hách Ma Lạp giận đến nội thương, ả mở miệng là khiển trách trù nương không biết nấu nướng nhưng thực tế là đang mỉa mai nàng. Thối nha đầu còn nhỏ như vậy mà tâm tư đã thông thấu hơn người nếu còn giữ ở bên cạnh sợ sẽ có hậu hoạn khôn lường.

“Đêm hôm đó bản tiểu thư nghe phong phanh trắc phi nương nương cố ý lôi kéo chính phi nương nương đến hoa viên, hình như là bảo bắt gian phu dâm phụ, có phải hay không?”

“Chẳng biết tiểu thư nghe tin tức đó từ nơi nào, nhưng sự thật hoàn toàn không phải như vậy.”

Mộ Hoan ‘ồ’ lên một tiếng, nửa đùa nửa thật hỏi lại: “Thật sao?”

“Đêm đó đúng là bản phi có đi tìm chính phi nương nương, nhưng mục đích là để xem phần hoa viên bị dã cẩu cào xới, muốn tìm cách khắc phục trước khi điện hạ biết chuyện. Nào ngờ lại gặp ngay lệnh ái ở đó, ta thật sự không có ác ý gì cả, mong lệnh ái suy xét kỹ lưỡng.”

Mấy lời này Mộ Hoan chỉ nghe cho vui tai chứ chẳng buồn để tâm, tiếp nhận chén trà của Hỉ Tâm mà uống một ngụm cho trôi bớt vị ngọt dư âm trong cổ họng.

“Thế ngươi muốn nói gì? Có liên quan đến Đằng Liễu?”

“Đằng Liễu kia tâm tư thâm trầm ngay từ đầu đã không có hảo ý, muốn kết thân với lệnh ái để nâng cao thanh thế của mình. Nghe nói ả sẽ tham gia tuyển tú năm nay, muốn mượn lệnh ái làm bệ đỡ để có thể chèn ép các tú nữ khác, loại người này tốt nhất là không nên kết giao?”

“Hửm? Thật sự ả sẽ tham gia tuyển tú năm nay?”

Bắt được sự chú ý của Mộ Hoan, Bối Lạc Hách Ma Lạp tiếp tục nói: “Không những thế, ta còn nghe nói ả muốn vào trong Ngạc vương phủ. Hiện tại Ngạc vương vẫn chưa có thê thiếp, nếu ả gả vào đầu tiên sẽ trở thành trắc phi mà ngang hàng phải lứa với lệnh ái. Bản phi nghĩ đó cũng là lý do mà ả tiếp cận với ngài để kéo chút quan hệ, mai này hai người sống chung một phủ ả cũng đỡ bị chèn ép hơn.”

Chén trà trên tay Mộ Hoan lập tức bị ném thẳng xuống đất, nước trà bắn tung tóe thấm ướt cả thảm lót sàn.

“Ả dám làm ra loại chuyện không biết liêm sỉ đó hay sao? Uổng công bản tiểu thư đối tốt với ả như vậy!!”

Bối Lạc Hách Ma Lạp áp tay lên vai của Mộ Hoan nhẹ nhàng vỗ hai cái an ủi: “Bây giờ phát hiện cũng không muộn, loại người như Đằng Liễu không dạy dỗ sẽ tự cho rằng mình thông minh. Nếu ả bước được một chân chó vào Ngạc vương phủ tuy không được sủng ái nhưng vẫn sẽ lên mặt, lúc đó bản phi sợ sẽ ủy khuất lệnh ái.”

“Ta là loại người dễ đùa giỡn như vậy hay sao?” Mộ Hoan siết chặt nắm tay, giận đến mặt mũi trắng bệch: “Chỉ cần ả dám vọng tưởng đến Ngạc, bản tiểu thư thề khiến ả sống không bằng chết, đời này kiếp này đừng mong có thể sống yên ổn!!”

Bối Lạc Hách Ma Lạp đoán không sai, Mộ Hoan khác biệt Mộ Tước, nha đầu này không những không yếu đuối bạt nhược mà còn rất thông minh hiếu thắng. Đi một nước liền triệt hết đường sống của người khác, cũng chính nha đầu này từng chút giúp Mộ Tước ngồi lên được chính phi chi vị mà chẳng ai có thể đe dọa đến được.

“Tiểu thư bớt giận, đừng khiến bản thân mệt nhọc quá độ.” Hỉ Tâm dâng thêm một chén trà, ở phía sau giúp nàng vuốt lưng thuận khí: “Ngài thân thể còn chưa hoàn toàn hồi phục tối kị thất tình nội thương.”

“Lần trước ở trên phố nếu biết tâm tư ả xấu xa như thế bản tiểu thư có chết cũng không giúp ả!” Mộ Hoan hai tay cầm chén trà liên tục run rẩy, xem ra lần này nhị tiểu thư giận dữ không nhẹ: “Lựa ngay đúng thời điểm bản tiểu thư cùng Ngạc có mâu thuẫn, loại người như ả thật không thể xem thường được.”

“Hiện tại cách ngày tuyển tú không còn xa, nhưng nếu tiểu thư muốn thì chỉ cần nói với điện hạ không nạp ả vào phủ là được rồi.”

Mộ Hoan lắc lắc đầu, yên tĩnh suy nghĩ nhưng mãi chẳng nghĩ ra được cách đối phó hợp lý. Dù sao Đằng Liễu cũng là người của Hân vương phủ, nếu nàng ra mặt ngăn cản sợ rằng Ngạc sẽ bị Hân vương làm khó dễ.

“Chi bằng thế này, không biết Mộ lệnh ái có muốn nghe không?”

“Trắc phi nương nương nói thử xem.”

“Nếu Đằng thị muốn nâng cao thanh thế bằng đợt tuyển tú này, thì lệnh ái cũng tham gia tuyển tú tùy thời ngăn cản ả tìm bàn đạp để vào Ngạc vương phủ. Nữ nhân kia tâm ngoan thủ lạt, không biết chừng lại giở thủ đoạn để được vào vương phủ, lúc đó mọi chuyện đã rồi sợ khó lòng lay chuyển. Chi bằng từ đầu theo sát nhất cử nhất động của ả cho ả biết ai mới là chân chính chủ tử, đến lúc đó dù ả có muốn giở trò vặt vãnh gì cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của lệnh ái và Ngạc.”

“Như vậy cũng không tồi…” Mộ Hoan thoáng chau mày nghĩ ngợi, dù sao tuyển tú cũng giúp nâng cao thanh thế của nàng mà chèn ép khí thế của Đằng thị: “Hảo, cứ quyết định như vậy đi, phiền trắc phi giúp ta thu xếp một chút.”

“Hảo, bản phi sẽ giúp lệnh ái chuẩn bị.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.