Chương trước
Chương sau
Hơi lạnh từng chút tràn vào buồng giam ẩm lạnh, vài hạt tuyết theo song cửa sổ phía trên cao rơi vào trong, vừa vặn chạm phải da thịt trắng tuyết. Mộ Hoan lập tức run rẩy, cố sức cuộn người vào lòng chó nhỏ, tiếp tục kiên trì quan sát dáng vẻ chó nhỏ khi ngủ say.

Mấy hôm nay A Ba Đáp Thấu Á Viên chịu đủ dụng hình tra khảo, vừa mới đánh ngất lại bị dội nước cho tỉnh, hoàn toàn không được ngủ yên. Mãi đến hôm nay A Ba Đáp Minh Oanh Cơ cho rằng nàng sẽ bị du͙ƈ vọиɠ giày vò nên không cho người đến bức cung, có thể hảo hảo ngủ một giấc.

Mộ Hoan nhịn không được mỉm cười, xoa xoa lang nhĩ mềm mại kia, trong lòng như được ai rót mật. Hành động này lại vô tình đánh thức A Ba Đáp Thấu Á Viên, đối phương mơ mơ hồ hồ mở mắt nhìn quanh, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.

“Điện hạ?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên mờ mịt nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, nhận ra là Mộ Hoan mới cực độ kinh ngạc.

“Nàng? Sao nàng lại ở đây!?”

Mặt nhỏ của Mộ Hoan lập tức vặn vẹo, đặc biệt không vui mở miệng: “Ngài nói như vậy là ý tứ? Chúng ta chẳng phải đã… ngài rốt cuộc nghĩ đó là ai hả!?”

“Khoan đã, nàng đừng tức giận, đầu bản vương có chút đau.”

Cố nén đau đớn mà suy nghĩ xem từ nãy đến giờ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, kỳ thật alpha trong kỳ động dục đầu tiên cũng giống omega sẽ bị mất trí nhẹ. Nhưng rất nhanh liền khôi phục, đầy mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm tiểu kiểu hương đang ứa hai giọt nước mắt cá sấu tố cáo nàng.

“Ách…” A Ba Đáp Thấu Á Viên phát hiện mình đã biến thành dạng bán nhân bán thú, lóng ngóng dùng tay gạt đi nước mắt trên mặt kiều hương: “Đầu ta rất đau nên không nhận ra được nàng, A Hoan, cái kia ta thật sự biết là nàng mà. Chỉ có A Hoan mới nguyện ý vào lao phòng cùng ta, sao có thể nghĩ đến ai khác được chứ?”

Mộ Hoan đầy mặt ủy khuất, nắm lấy bàn tay chó nhỏ áp lên gò má mình: “Điện hạ, thần thiếp là nữ nhân của ngài rồi, nếu ngài không cần thần thiếp thì thần thiếp phải làm sao đây?”

“Đừng loạn tưởng, bản vương chỉ là do đầu óc không minh mẫn nên nói lung tung thôi!” A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng sức ghì chặt Mộ Hoan trong lòng, như một thói quen mà nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu nàng: “A Hoan, bản vương ngoài nàng ra ai cũng không cần.”

Hốc mắt xót cay, nghẹn ngào khịt mũi hai tiếng, mặt nhỏ đỏ bừng bừng không biết do lạnh hay dư âm kíƈɦ ŧìиɦ ban nãy. A Ba Đáp Thấu Á Viên yêu chiều triệt để giấu nàng trong lồng ngực, thuận tay kéo áo choàng của bản thân phủ trùm lên người kiều hương.

“Điện hạ.” Mộ Hoan nắm lấy bàn tay nàng, có chút không hài lòng với móng tay sắc nhọn: “Ngài sau này không được đẩy thần thiếp đi nữa, nếu không thần thiếp sẽ thật sự đi luôn không quay về nữa!”

“Nếu nàng bình an thì…”

“Không được nói như vậy!” Mộ Hoan nộ khí đùng đùng đánh gãy lời chó nhỏ: “Nếu ngài dám tái hành động như vậy, thần thiếp… thần thiếp sẽ chết ngay trước mặt ngài! Biết đâu chừng lại một xác hai mạng, để ngài cả đời này phải hối hận!!”

“Hồ nháo, ai cho nàng tự tổn hại bản thân?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nắm lấy chóp mũi kiều hương nhéo mạnh một cái, trừng trừng mắt cảnh cáo: “Nếu nàng tổn hại bản thân, bản vương sẽ không tha thứ cho nàng, sẽ khiến nàng như hôm nay phải khóc lóc cầu xin bản vương.”

Hai gò má lập tức đỏ lựng lên, Mộ Hoan ngượng ngùng phát vào vai nàng một cái, loại chuyện này sao có thể dễ dàng nói ra miệng như vậy?

“Còn nếu thật sự nàng hoài thai.” Bàn tay to lớn phủ trùm toàn bộ tiểu phúc của nàng, đặc biệt ôn nhu nói: “Phải hảo hảo sinh ra cho bản vương, có nghe rõ không?”

Mộ Hoan e lệ gật gật đầu, ngoan ngoãn rúc vào vòng tay của chó nhỏ, hưởng thụ hơi ấm quen thuộc. Vô tình nhìn thấy thương khẩu do roi dây hơ qua lửa nóng in hằn trên cánh tay, hốc mắt lập tức cay xè, nhịn không được sờ sờ vài cái.

“Đau không?”

“Khép miệng rồi, nàng không thấy sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên vội giấu mặt kiều hương vào lòng mình để nàng không thể nhìn thấy thương khẩu đáng sợ: “Tiêu ký vừa xong, vài ngày nữa có thể sẽ lành lại, nàng đừng lo lắng.”

Mộ Hoan run lên nhè nhẹ, nàng biết chó nhỏ hành động như vậy để làm gì, nước mắt lăn dài trên gò má trắng bệch. Đi đến bước đường này, nàng không oán không hối, có thể bầu bạn cùng chó nhỏ thêm một phân thời gian cũng cam lòng.

“Nàng cả ngày đã ăn gì chưa?”

“Vẫn chưa.”

Dời mắt tìm xung quanh xem thử có thức ăn không, vừa vặn bắt gặp chén cháo loãng đặt trên khay, A Ba Đáp Thấu Á Viên liền đứng dậy đi lấy. Cũng may dây xích đủ dài, nàng đi vài bước đã đến nơi, cầm lấy khay cháo đã nguội lạnh mang đến. Tiểu kiều hương co rúm lại vì lạnh, mặt nhỏ trắng bệch như giấy, nhìn thấy nàng như vậy A Ba Đáp Thấu Á Viên tránh không khỏi đau lòng.

Cháo lỏng này vốn dĩ chỉ là nước và ít gạo chưa nấu cho vào, nhưng có còn hơn không, nàng vội cầm lấy thìa chủ động uy kiều hương.

“Thần thiếp không đói, ngọ thiện đều dùng rất ngon miệng.” Mộ Hoan khước từ cầm lấy chén cháo lạnh băng băng, nhẹ giọng nói: “Người cần ăn không phải là thần thiếp, điện hạ, bọn họ vốn dĩ là cầm thú khảo tra ngài như vậy khẳng định không để ngài ăn uống đàng hoàng.”

“A Hoan.”

“Ngài đừng nghĩ giấu được thần thiếp.” Chỉ là nước loãng nên Mộ Hoan chẳng dám khoáy, trực tiếp dùng thìa múc lên đưa về phía chó nhỏ: “Điện hạ, ngài nhiều ngày không ăn uống, làm sao có thể sống được?”

“Bản vương lúc này chỉ nghĩ đưa nàng ra khỏi nơi này.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhẹ nhàng miết gò má kiều hương, trong mắt tràn ngập tia thương xót: “Nhìn thấy nàng cùng bản vương chịu khổ, bản vương thật sự không đành lòng.”

Mộ Hoan đặt chén cháo xuống khay, nghĩ ngợi một chút liền lấy ngọc bội và vòng tay đang đeo tháo xuống.

“Nàng làm gì vậy?”

“Đổi lương thực.”

Những món này đều là chó nhỏ tặng nàng, nhưng tình hình này nàng không thể không dùng nó: “Sống được ngày nào hay ngày đó, điện hạ, phu thê chúng ta phải cùng nhau san sẻ.”

“Nàng.”

Mộ Hoan chỉnh lại áo choàng che chắn thân thể, cũng may chiếc áo này đủ lớn, vội tiến đến cửa nói vọng ra bên ngoài.

“Quản ngục ca ca!!”

Quản ngục đang gà gật ngủ, nghe tiếng gọi liền nhấc thân lười biếng đi tới, nheo nheo mắt nhìn nàng.

“Làm gì hả? Ban nãy nhiệt tình rêи ɾỉ lắm mà, phiền chết lão tử, đêm nay hoàn toàn không ngủ được!”

Mộ Hoan vừa thẹn vừa giận, trừng trừng nhìn hắn: “Ở đây có ít đồ tốt, ngươi giúp ta mang đi đổi thức ăn.”

Đưa mắt nhìn đồ vật trong tay Mộ Hoan, quản ngục hai mắt phát sáng vội chụp lấy săm soi, quả nhiên đều là đồ tốt.

“Mau đi!”

“Được rồi, mang cho các ngươi ít đồ ăn ngon, đến chết cũng không là ma đói!”

Châm chọc xong lão quản ngục mới chịu xoay người đi, lát sau mang theo một thực hạp đựng đầy thức ăn nóng hổi. Hắn dùng chìa khóa mở cửa, đưa thực hạp vào trong cho Mộ Hoan rồi đem cửa đóng lại cẩn thận.

“Ăn đi, biết đâu ngày mai các ngươi lại chết.”

Mộ Hoan liếc nhìn một cái, cũng không nói gì, xoay người tiến vào trong.

“Điện hạ.”

Đặt thực hạp xuống đất, Mộ Hoan cẩn dực mở nắp ra, bên trong là cơm trắng nóng hổi và ít thịt cá, thậm chí còn có hẳn một cái đùi gà to.

“Ngài đói rồi, mau mau ăn thôi.”

Mộ Hoan gắp thật nhiều thịt sống vào bát của chó nhỏ, mặc dù không thể so sánh với thịt tươi của ấu thú nhưng cũng có thể miễn cưỡng nuốt vào bụng. Còn đang mải mê gắp thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, Mộ Hoan hồ đồ ngẩng đầu lên nhìn thử, không biết chó nhỏ tại sao lại làm như vậy.

Còn chưa kịp hiểu gì đã bị đối phương kéo vào lòng, trên đỉnh đầu truyền tiếng nói run rẩy: “A Hoan, bản vương xin lỗi, bản vương bảo vệ nàng không được còn liên lụy nàng cùng chịu khổ. Tất cả là do ta vô năng, A Hoan, thật sự xin lỗi nàng.”

“Điện hạ…” Mộ Hoan nhẹ nhàng áp tay lên gò má chó nhỏ vuốt ve: “Không phải ngài vô dụng, điện hạ của thần thiếp là lợi hại nhất, ai cũng không thể sánh bằng. Những đồ vật kia đều là điện hạ ban cho thần thiếp, nếu có nói cũng là nói điện hạ cứu thần thiếp một bữa ăn, không phải xin lỗi.”

Bất quá A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn cảm thấy hổ thẹn, ra sức giữ chặt kiều hương trong lòng, vĩnh viễn không muốn phân khai.

“Điện hạ mau ăn đi kẻo nguội.”

Mộ Hoan tích cực gắp thức ăn đưa đến miệng chó nhỏ: “Ngoan, mở miệng.”

Hai người cứ như vậy ta một miếng ngươi một miếng, từ từ xử lý toàn bộ thức ăn, sau đó thì ôm nhau trải qua một đêm đông lạnh lẽo. Cả hai đều không ngủ, chậm rì rì cùng nhau nói chuyện, chưa biết chừng đến ngày mai lại phải chết.

Mãi đến gần sáng mới nặng nề ngủ trầm, cảm nhận ấm áp từng chút sưởi ấm lồng ngực. Nhưng chưa được bao lâu lại bị tiếng bước chân dồn dập đánh thức, A Ba Đáp Thấu Á Viên choàng tỉnh đầu tiên, theo bản năng kéo Mộ Hoan vào lòng rồi biến thành dạng thú.

Quả nhiên đúng là A Ba Đáp Minh Oanh Cơ, vừa bước vào nhìn thấy A Ba Đáp Thấu Á Viên như cũ không chút suy suyển liền kinh ngạc.

“Ngươi vẫn còn sống sao?”

“Chết không được.”

“Ha!” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ phất áo choàng ngồi xuống, nhìn xung quanh một chốc rồi nói: “Khí tức omega đậm như vậy, là ai giúp cho Ngạc vương khoái hoạt đây?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên chẳng buồn trả lời, an tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Như cũ đi, không khai thì đánh, đánh đến khi nào nhận tội thì thôi.”

Hai tên thủ vệ cao lớn lập tức bước lên vung dây mây đánh liên tục, lần này vẫn hơ qua lửa nóng, vết thương cũ vừa khép miệng lại rách toát ra chảy máu. A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn kiên cường hộ Mộ Hoan dưới thân, cả người phát run vẫn không rên đau nửa tiếng.

Loạt âm thanh rất lớn đánh thức Mộ Hoan đang ngủ say, nàng hoảng hốt bừng tỉnh, phát hiện chó nhỏ đang gồng mình che chở cho nàng khỏi bị đánh. Vội giãy dụa hòng thoát ra, nhưng móng vuốt chó nhỏ ghì quá chặt, nàng vô pháp xoay chuyển tình hình. Cũng không có nghĩa nàng có thể nhìn chó nhỏ bị đánh, lập tức vặn ngược đầu vai lách ra ngoài, chuẩn xác chạy ra đem đối phương ôm chặt.

“Đừng đánh nữa! Ngạc dù thế nào cũng là hoàng thân, các ngươi không thể nói đánh liền đánh!”

“Còn tưởng là ai, hóa ra là Ngạc vương phi.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ đầy mặt hứng thú mở miệng: “Chỉ có duy nhất một mình Mộ Hoan ngươi dám xông vào đại lao, cũng chỉ có ngươi không biết sợ là gì.”

Mộ Hoan trừng trừng mắt, phẫn nộ quát lên: “Ngươi là cái thá gì chứ? Dựa vào một omega không biết xấu hổ sao?”

Ánh mắt A Ba Đáp Minh Oanh Cơ lập tức tối xầm, nhưng trên mặt vẫn duy trì ý cười: “Bắt lại đây.”

Lập tức hai thủ vệ phía sau liền xông lên đem Mộ Hoan lôi đến trước mặt A Ba Đáp Minh Oanh Cơ, dù nàng có giãy dụa thế nào thì sức lực omega vẫn thua kém beta.

“Các ngươi buông ta ra! Mau buông ta ra!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên giận dữ quát lớn: “Minh Oanh Cơ, đây là chuyện của chúng ta, đừng tính đến gia quyến!”

“Chuyện của chúng ta nhưng là nữ nhân này không biết giới hạn mà xen vào.”

A Ba Đáp Minh Oanh Cơ lưu loát bắt lấy cái cằm nhỏ của Mộ Hoan, nheo nheo mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Cũng chỉ là một cái omega không có khí lực, sao lại có dũng khí xông vào đại lao như thế? Là không biết sợ hay vốn dĩ chỉ vì nghĩ đến A Ba Đáp Thấu Á Viên?

Trong Hân vương phủ không thiếu chính là omega, thậm chí còn như bách hoa tề phóng, mỗi ngày cảm tưởng đang đi dạo trong hoa phòng tràn ngập xuân sắc. Bất quá kiểu người như Mộ Hoan lại chưa từng gặp qua, sẽ tùy hứng bốc đồng, sẽ kiều mỵ lả lơi, cũng dũng cảm kiên cường, hoàn toàn khác biệt với đám omega trong vương phủ.

A Ba Đáp Minh Oanh Cơ thập phần hứng thú, ngón cái tì mạnh lên gò má Mộ Hoan ra sức miết: “Đúng là lợi hại, phu thê các ngươi giống nhau, đặc biệt không biết sợ là gì.”

“Buông ra!” Mộ Hoan trừng trừng mắt đánh gãy lời Hân vương: “Loại ngươi như ngươi có tư cách sao?”

Lập tức cằm nhỏ liền bị siết đau, Mộ Hoan mặt mũi vặn vẹo, hai mắt ứa ra nước nhưng tuyệt nhiên không để rơi xuống.

“Minh Oanh Cơ!” A Ba Đáp Thấu Á Viên bị thủ vệ và dây xích kiềm giữ không thể di chuyển được, giận dữ phóng ánh mắt về phía đối diện: “Ngươi muốn thì tính lên ta, mau thả nàng ra!”

“Đằng thị nói không sai, Thấu Á Viên ngươi chỉ có một yếu điểm, chính là nữ nhân này.”

Mộ Hoan nén nhịn đau đớn, móng tay bấm sâu vào cánh tay thô to của A Ba Đáp Minh Oanh Cơ: “Cầm thú, ngươi đối omega động thủ, cũng không biết thể diện viết như thế nào!”

“Hảo tính khí.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ dùng sức hất mạnh Mộ Hoan xuống sàn nhà dơ bẩn, quét mắt nhìn thủ vệ bên dưới: “Lôi xuống, tùy ý các ngươi.”

Hai mắt Mộ Hoan tối xầm, hoảng loạn giãy dụa thoát khỏi bàn tay dơ bẩn của đám thủ vệ. Đáng tiếc khí lực nàng chẳng có bao nhiêu, rất nhanh liền bị bọn chúng túm lấy lôi kéo ra ngoài.

“Điện hạ! Điện hạ!!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên liên tục giãy mạnh, rất nhanh liền giãy được khỏi đám thủ vệ, nhanh chóng chạy đến đánh ngã đám người đang bắt giữ kiều hương. Chuẩn xác cắn vào yết hầu, kéo đứt một mảng da thịt máu bắn cao ba tấc, phảng phất xung quanh đều là mùi máu tanh nồng.

Mộ Hoan được thả ra liền chạy nhanh về phía chó nhỏ, trong mắt đều là tia hoảng hốt, xem ra đã bị chấn kinh không nhẹ.

Nhìn thủ vệ vừa cắn chết dưới chân, A Ba Đáp Minh Oanh Cơ còn chẳng buồn chớp mắt, chậm rì rì đứng dậy tiến về phía hai người. Theo bản năng bảo vệ kiều hương phía sau, A Ba Đáp Thấu Á Viên phòng bị lui về sau, răng nanh bén nhọn dính đầy máu đè lên nhau phát ra tiếng ken két.

Bầu không khí ngập tràn sát phạt tin tức tố alpha, đè ép đến vô pháp hấp khí.

A Ba Đáp Minh Oanh Cơ đột ngột xuất chiêu, vung nắm đấm to như quả tạ hướng về phía A Ba Đáp Thấu Á Viên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.