Chương trước
Chương sau
Quá giờ tuất bên ngoài đại sảnh vẫn như cũ náo nhiệt, còn Mộ Hoan thì ôm bụng chịu đói, vặn vẹo mặt mũi không khác bị người khác mượn tám trăm điếu tiền. Làm tân lang liền tốt rồi, ngồi bên ngoài dùng rượu dùng tiệc, còn tân nương tử như nàng phải chịu đói chịu lạnh mà không dám dùng thiện tránh thất lễ.

Ma ma thấy nàng như thế mới mang lên ít cao điểm, nhưng như thế cũng chẳng thấm vào đâu, đành tiếp tục nhẫn nhịn chờ đến lúc động phòng rồi tính tiếp.

Hai khắc thời gian sau xuất hiện hai nữ nô thông phòng đem nhãn, hạt dẻ, và vài loại hạt khác mà Mộ Hoan chẳng biết là gì ném toàn bộ lên giường. Theo sau còn có hai ba nữ nô bưng bàn đặt ở trước giường, bài một cái hồ lô đã tách làm hai, một dĩa trư nhục và đôi nến long phụng vẫn chưa được thắp.

Mộ Hoan mờ mịt nhìn theo động tác của nữ nô, không ngờ hôn lễ cổ đại lại phiền toái như vậy?!

Ma ma tiến đến đem hỉ cân trùm lên cho Mộ Hoan, đúng lúc bên ngoài truyền đến tiếng cười nói huyên náo, một đám người náo động phòng ùa vào dọa nàng sợ đến giật bắn người.

“Điện hạ! Mau mau đi mở khăn hỉ của tân nương tử đi!”

“Phải a, nhanh nhẹn lên, bọn ta còn muốn xem mặt của nàng!!”

Mộ Hoan căng thẳng siết chặt váy thêu, ở dưới lớp khăn hỉ liên tục hấp khí. Bên tai loáng thoáng nghe tiếng bước chân, trước mắt hiện ra đôi giày thêu của chó nhỏ, nhẹ nhàng dùng ngọc như ý xốc lên khăn hỉ đỏ thẫm.

Đập vào mắt đầu tiên chính là gương mặt hồng hào của chó nhỏ, tựa hồ đã uống say, trong đôi mắt xanh lam chỉ duy nhất hình bóng nàng.

“Đ-Điện hạ…”

“A Hoan, ôm một cái.”

Vội đón lấy cái ôm nhiệt tình của A Ba Đáp Thấu Á Viên, Mộ Hoan trộm nhìn xem khách nhân sau lưng, bọn họ đều đang vui vẻ cười rộ lên như lần đầu thấy được cảnh tượng này.

Ma ma bên cạnh khó xử mở miệng: “Điện hạ, phải làm lễ rồi, không được chậm trễ.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng dằng ôm thêm một lúc mới thả tay ra, xoay người ngồi xuống giường cùng kiều hương.

Quyền quý nhân vây xem có người cao giọng trêu đùa: “Điện hạ vừa vào đã ôm, không chừng trữ quân phi có mùi hương đặc biệt a?”

“Phải đó, hay là chúng ta đến gần ngửi thử xem?”

Ngay lập tức đám người náo động phòng liền bị Trữ quân trừng một cái sắc lẻm: “Bước đến liền đánh gãy chân các ngươi!”

“Hắc, hắc, hảo hung! Điện hạ chúng ta giữ chặt trữ quân phi như vậy, còn sợ người khác không biết nàng họ A Ba Đáp sao?”

“Điện hạ trong phủ chỉ quyến luyến trữ quân phi, các ngươi còn đòi ngửi? Hắc! Còn không muốn điện hạ đạp đổ bình giấm sao?”

Bốn phía liền nổi lên tiếng cười, bất quá A Ba Đáp Thấu Á Viên không phản bác, chỉ buồn bực hừ hừ hai tiếng.

Mộ Hoan thủy chung cúi đầu nhìn mũi hài, chuyện này đồn ra ngoài nàng còn mặt mũi nào nhìn người a?

Nữ nô quỳ rạp trên sàn chỉnh lý nệm vải sau đó đứng lên dìu trữ quân phi đến bàn lễ, trữ quân điện hạ cũng cất bước theo sau, nghiêm chỉnh quỳ thẳng lưng.

Ma ma đứng châm nến long phượng, cao giọng hô: “Bái!”

Bái đủ tam bái gồm thiên địa nhất bái, thần linh nhất bái, phu thê nhất bái rồi mới tiếp tục quỳ xuống nệm vải. Nữ nô nhanh nhẹn đem hai nửa hồ lô tách ra rồi châm rượu vào trong, kính cẩn dâng lên nhị vị chủ tử mỗi người một nửa.

Phu thê hôm nay hóa thành nhất thể, khổ nạn vinh nhục đều cùng nhau gánh vác, bất ly bất khai.

Đem nửa cái hồ lô đã uống cạn rượu đưa cho ma ma, Mộ Hoan lo lắng chó nhỏ ban nãy tiếp rượu không ít giờ lại uống thêm không biết có vấn đề gì không?

Bất quá Mộ Hoan lại phát hiện bản thân lo lắng thừa, A Ba Đáp Thấu Á Viên uống xong chén rượu này càng có tinh thần, ra sức nắm lấy tay nàng muốn kéo lên giường.

Mộ Hoan: “…”

Xem chừng là say quá hóa ngốc rồi!

“Điện hạ vẫn còn chưa ăn thịt a?”

“Lại còn có thịt?”

“Là của trữ quân phi!” Ma ma cầm theo dĩa trư nhục chạy đến giường, nhỏ giọng thỉnh cầu: “Điện hạ chờ thêm một chút có được không?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên tựa hồ không hài lòng với màn dùng thịt này, bất quá vẫn ngồi yên chờ đợi, hai mắt chăm chăm dán chặt vào kiều hương không rời nửa phân.

Mộ Hoan xấu hổ ngồi thẳng lưng, hé miệng ăn miếng thịt mà ma ma đưa tới.

Ma ma đột nhiên hỏi: “Sinh* không?” (từ sinh trong sinh con cùng âm với từ sống)

Cảm nhận vị thịt sống đầy máu trong miệng, Mộ Hoan có chút nghi hoặc đáp lại: “Sống a.”

Đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, bối rối suy nghĩ lại ý tứ của ma ma, đúng lúc nghe xung quanh quyền quý nhân cười khanh khách.

“Hắc! Hắc! Trữ quân phi nói sinh, cung hỉ điện hạ!”

Mộ Hoan phừng một tiếng đỏ cả mặt, hóa ra ma ma hỏi không phải ý tứ đó!

Chó nhỏ bên cạnh càng thêm hưng phấn, móng vuốt đã choàng qua eo nàng không an phận sờ mó lung tung. Ma ma và khách nhân náo động phòng tự khắc minh bạch lui xuống, chỉ lưu lại hai nữ nô thông phòng.

“Khoan đã.” Mộ Hoan gian nan né tránh nụ hôn rơi trên tháp cổ, buồn bực mở miệng: “Ở đó còn có người.”

Bị kiều hương khước từ dĩ nhiên không vui, A Ba Đáp Thấu Á Viên quét mắt nhìn hai nữ nô quát lớn: “Cút!”

Đang yên đang lành bị quát vào mặt, chưa kể cả hai nữ nô thông phòng đều ôm mộng được lưu lại đêm nay, tránh không khỏi có chút chán nản mà xoay người ly khai.

Ngay lập tức bạch đầu lang liền bổ nhào vào người nàng, hung hăng kéo xả giá y đỏ thẫm trên người.

“Hô, điện hạ, chậm một chút!”

“Đợi không được.”

Nguyệt quang ẩn dưới quầng mây ngượng ngùng giấu mặt, không dám trực tiếp đối diện cảnh tượng mê hoặc diễm lệ bên trong gian phòng ôn noãn. Hơi thở rối loạn quấn quít, trong mắt chỉ còn duy nhất hình ảnh của đối phương và cũng chỉ có đối phương mới bước được vào trong tầm nhìn.



“Ưm… hô…”

Bạch trọc nóng như lửa kịch liệt phun trào bên trong cơ thể, cảm giác như toàn bộ giác quan đều tê liệt, vô thố ngã lại xuống giường yếu ớt thở hổn hển. Một lúc lâu kết mới rút lại một chút mà rời khỏi tuyến thể nhu nộn, dục hỏa côn vẫn còn rất hưng phấn kéo theo một dòng dịch lỏng đục màu.

“A Hoan.”

“Không được, thần thiếp mệt lắm.” Mộ Hoan gian nan khoác tay ngăn trở, hai mắt đọng lại một tầng nhãn lệ trong suốt: “Thần thiếp đau…”

Đôi thâm lam kéo lại một chút thanh tỉnh, bối rối quan sát tuyến thể vừa mang đến khoái cả dục tiên dục tử, quả nhiên bị lộng sưng đỏ chảy ra một chút máu.

“Nàng không phải cô nương chưa trải qua tình sự, sao lại chảy máu?”

“Do điện hạ ngài thô lỗ!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên bị vạch tội mà nghẹn chặt lời: “Ách…”

Mộ Hoan mệt mỏi vùi đầu vào gối hơi, còn tưởng có thể ngủ một giấc nào ngờ lang trảo lại đặt trên mông nàng ra sức xoa vuốt, dường như vẫn không cam lòng từ bỏ.

“Điện hạ!” Khó chịu quay lại trừng trừng với đôi thâm lam kia: “Thần thiếp sắp mệt chết rồi, ngài sao có thể khi dễ thần thiếp như vậy?”

“Bản trữ quân đã đáp ứng với hoàng tổ mẫu phải cùng nàng sinh bốn năm oa oa, chỉ mới làm hai lần nàng đã đầu hàng sao có thể sinh được nhiều oa oa?”

“Nhưng thần thiếp buồn ngủ!”

Dùng sức đá loạn vào người chó nhỏ hai cái, Mộ Hoan thô lỗ kéo chăn về trùm kín người mình, quay mặt vào trong tường dỗ mình vào giấc. Thấy kế hoạch xấu thất bại, A Ba Đáp Thấu Á Viên đành nằm xuống bên cạnh ôm chặt kiều hương thành thật đi ngủ.

Chưa được một phân thời gian kiều hương đột nhiên quay lại!?

“Làm sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên đầy mặt xấu xa trêu chọc: “Có phải nàng nghĩ thông suốt, muốn hảo hảo làm thêm một lần?”

“Thần thiếp còn muốn sống!” Mộ Hoan gạt móng sói ra khỏi thắt lưng của mình, nghiêm túc bắt lấy gò má nàng mà nói: “Ban nãy quá gấp gáp chưa kịp nói chuyện này, điện hạ, chuyện của tỷ tỷ…”

Vừa nghe đến gia quyến Đồng quốc công, sắc mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên trở nên khó coi, quét mắt nhìn nơi khác giả vờ như chưa nghe gì.

“Nàng nói mệt mỏi thì mau đi ngủ, chuyện khác để mai rồi nói.”

“Nhưng mà thần thiếp…”

“Bản vương mệt rồi mau ngủ.”

“Ngài vẫn còn có tinh thần giày vò thần thiếp!” Mộ Hoan ngồi bật dậy, với tay lấy gối hơi đánh vào người chó nhỏ mấy cái cho hả giận: “Nói chuyện! Mau mau cùng thần thiếp nói chuyện!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên không né tránh, đợi kiều hương đánh xong thì chán chường mở miệng: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Tỷ tỷ đã đáp ứng sẽ khuyên nhủ Đồng quốc công, cũng nói qua chuyện này nàng hoàn toàn không biết gì. Cho nên thần thiếp muốn xin điện hạ một chuyện, có hơi riêng tư nhưng chỉ có chút chút thôi.”

Vừa nhìn đã biết kiều hương muốn nói gì, nhưng A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn an tĩnh chờ nghe nàng khai khẩu. Sắp xếp lại từ ngữ cho thích hợp, Mộ Hoan chủ động ve vuốt lang mao lấy lòng sau đó mới chịu mở miệng.

“Tính toán nửa năm sau tổ chức khảo thí, lúc đó Phổ Lan cũng sẽ tham gia. Thần thiếp đáp ứng tỷ tỷ sẽ chiếu cố nha đầu cho nên muốn điện hạ giơ cao đánh khẽ, không vì chuyện của Đồng quốc công mà làm khó dễ nha đầu.”

“Nếu nha đầu Phổ Lan có bản lĩnh tất nhiên sẽ trở thành đương kim trạng nguyên, còn không thì dù nàng có để bản trữ quân làm thêm hai lần bản trữ quân vẫn đánh rớt nó.”

Mộ Hoan trừng mặt một cái, hai gò má nhuộm đỏ khả ái: “Thần thiếp chỉ lo sợ điện hạ không vừa ý Đồng quốc công mà so đo với Phổ Lan, tuy biết điện hạ tính tình hào phóng nhưng mẫu phi thân vong cũng có liên quan ít nhiều đến La Tư Khống thị.”

“Chuyện mẫu phi thì đã có La Tư Khống Bá Hinh Dị đền mạng, bản trữ quân sẽ không tính toán đến hậu sinh.” A Ba Đáp Thấu Á Viên vươn tay bắt lấy cằm nàng, dùng sức miết mạnh: “Nha đầu ngốc nhà nàng chỉ biết đến Nhĩ Phổ Lan, không biết chừng sinh oa oa cũng không có tinh thần chiếu cố như bây giờ.”

“Điện hạ thấy thần thiếp thiên vị Phổ Lan nên ghen tỵ sao?” Mộ Hoan chọt chọt hai cái vào lang nhĩ mềm mại, che miệng khúc khích cười: “Yên tâm, sinh oa oa xong chỉ sợ thần thiếp nuông chiều các nàng quá mức khiến điện hạ phải phiền lòng nha.”

“Thật sự?”

“Tất nhiên, có thân mẫu nào không thương yêu oa oa của mình chứ?”

Xoay người nằm xuống bên cạnh chó nhỏ, Mộ Hoan bắt lấy lang trảo đặt lên gò má bản thân, híp mắt thành cầu vồng nhỏ: “Xung quanh đều là oa oa, một tiếng mẫu phi, một tiếng mẫu quân, có biết bao khả ái a?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên chỉ nghĩ đến viễn cảnh vừa vạch ra đã thấy lòng lâng lâng nhẹ bẫng, ngón tay vuốt ve trên gò má nhẵn mịn hồng hào của kiều hương. Tương lai các nàng sẽ có vài oa oa đáng yêu, chân mang giày vải chập chững chạy theo gọi mẫu phi mẫu quân, trên gương mặt nhỏ xíu ấy mang vài nét giống nàng và ái phi.

“Điện hạ, ngài thích công tử hay là lệnh ái a?”

“Lệnh ái.”

“A!? Tại sao?”

“Tiểu lệnh ái giống nàng nghịch ngợm, giống nàng đáng yêu, có gì mà không thích?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nghĩ đến gì đó, ý cười trong mắt lại càng thêm đậm: “Tốt nhất sinh hai ba lệnh ái, bản trữ quân cũng muốn biết được cảm giác có oa oa mà thiên gia vạn hộ đều tranh nhau thú về cửa.”

“Hắc! Điện hạ giữ các nàng kỹ lưỡng làm sao có ai dám nhìn cao?”

“Là oa oa nàng sinh tất nhiên sẽ xinh đẹp hơn người, chỉ sợ cửa lớn An Hoan Các của nàng chưa đủ kiên cố mà thôi.”

Mộ Hoan đắc ý cười mấy tiếng, dùng ngón tay điểm lên chóp mũi chó nhỏ: “Thiếp muốn sinh nữ công tử.”

“Hửm?”

“Giống ngài, chí cao lỗi lạc, tựa như đại thụ to lớn che chở cho thần thiếp. Sinh nữ công tử mới có người kế thừa đại nghiệp cho ngài, thần thiếp mới có cơ hội nghe điệt nhi gọi hoàng tổ mẫu nha.”

“Thế thì theo hoàng tổ mẫu sinh năm sáu oa oa!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên háo sắc chồm người qua, dùng sức kéo hạ chăn mỏng trên người của kiều hương, không nói không rằng kéo nàng vào một nụ hôn.

“Ưm, sắc lang!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.