Người kinh thành có đến mấy trăm ngàn, thế nhưng thiếu đi một Triệu Khải Mô, lại như đào mất đi một góc trong lòng Lý Quả, khiến cậu thật trống rỗng. Thẫn thờ suốt hai ngày, Lý Quả mới phục hồi tinh thần lại được.
Những ngày này, vì có nhiều thân nhân kéo đến kinh thành, nên chuyện làm ăn của cửa hàng Lý Chu cũng đi lên, thu nhập coi như không tệ, mở cửa hàng đã lâu, đây là lần đầu tiên Chu Chính Mẫn được nhận một khoản tiền lớn.
Kiếm được tiền, Chu Chính Mẫn càng tích cực, suốt ngày bôn ba bên ngoài, hiếm lắm mới có thể xuất hiện ở cửa hàng trân châu.
Ngày hôm đó, trong cửa hàng trân châu chỉ có Lý chưởng quỹ, Lý Quả. Một lão thư sinh đi vào cửa hàng, nhìn lão mặc có chút khó coi, đôi mắt nheo lại, thị lực cũng không tốt, đạp lên thềm đá, muốn đi vào cửa hàng. Lý Quả đứng dậy qua đỡ, hỏi lão có phải đến mua châu. Lão thư sinh gật đầu bảo: “Muốn làm một cây trâm trân châu.” Lý chưởng quỹ lấy ra một cây trâm ba nhánh cho lão thư sinh xem, lão thư sinh đặt trâm ra xa rồi lại đưa lại gần, tựa hồ làm sao cũng nhìn không rõ. Lão thư sinh xin lỗi: “Lão hủ có bệnh về mắt.”
Vậy thì không có biện pháp, chỉ sợ lão là người nửa mù lòa, làm sao chọn trâm được đây.
“Nếu không, ta giúp lão chọn một cây trâm đang thịnh hành nhé?”
Lý chưởng quỹ ân cần hỏi.
“Không cần, ta có một bản vẽ.”
Lão thư sinh lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-gieng/2270147/quyen-3-chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.