Ngô Bá Tĩnh nhất thời câm nín, là ai thần thông quảng đại có thể thông báo cho Triệu Khải Mô đang ở Lễ bộ biết, còn chuyện làm sao Triệu Khải Mô lại tìm đến đã không còn quan trọng nữa, thậm chí việc hắn tự ý bỏ tiệc rượu ở Lễ bộ tối nay rồi chạy suốt đêm tới, Ngô Bá Tĩnh lúc này tựa hồ cũng không giật mình chút nào. Đối mặt với vẻ mặt tối tăm lúc chất vất của bằng hữu, Ngô Bá Tĩnh nói: “Ở bên trong.”
Hắn vừa dứt lời, liền thấy Triệu Khải Mô vội vàng tiến vào trong phòng, cho dù Triệu Khải Môi xưa nay trầm ổn, cũng không che giấu được nội tâm hắn đang hoảng loạn. Quan tâm sẽ bị loạn, yêu thương khó che giấu. Ngô Bá Tĩnh nghĩ, ta cũng chẳng làm gì cậu ta, có cần không tín nhiệm ta như thế không?
“Nam Quất.”
Triệu Khải Mô gọi với vào trong phòng, ban đầu thì thanh âm không lớn, song đến tiếng thứ hai thì âm cuối đã hơi run run. Căn phòng rộng rãi, tối mờ không rõ, tiếng gọi của Triệu Khải Mô tựa như bị cái nhà này nuốt chửng, không một chút vang vọng. Lần thứ ba muốn gọi ra thành tiếng, Triệu Khải Mô quét mắt thấy trong màn có một bóng người quen thuộc.
Lý Quả không nghe rõ tiếng gọi đầu tiên, đến tiếng thứ hai thì vội vàng nhổm lên, cậu quay đầu lại tìm kiếm, nhìn thấy Triệu Khải Mô đã đứng bên cạnh màn. Triệu Khải Mô mặc trang phục khác với khi trước, hắn mặc trang phục nho sinh, mũ đen, bạch lan sam. Lý Quả vừa vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-gieng/2270133/quyen-3-chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.