Chương trước
Chương sau
Thấy trời sắp tối mà Lý Quả còn chưa ra khỏi viện, Chu Chính Mẫn chờ đợi đến hết kiên nhẫn, muốn đi vào trong. Bị người hầu Ngô gia ngăn lại, Chu Chính Mẫn lẩm bẩm: “Xem mỗi viên trân châu thôi mà cần gì lâu như vậy, lại còn không cho cho chúng ta vào tìm hắn?” Nói cái liền muốn xông vào trong, bị người canh viện của Ngô gia đẩy thẳng ra. Đồng thời bên tai Chu Chính Mẫn cũng truyền đến một tiếng quát lớn: “Không được ồn ào ở đây!” Ngẩng đầu lên thì thấy A Hợp đứng ở ngoài sảnh chính, trong tay nhấc theo hòm châu, lại không thấy Lý Quả. Chu Chính Mẫn nhận hòm châu, ngờ vực hỏi: “Quả viên ngoại của chúng ta đâu?” A Hợp đáp nhẹ tênh: “Lang quân cùng hắn vừa gặp mà đã như quen, lưu hắn ở đây dùng cơm, muộn chút sẽ về.” Chu Chính Mẫn nghe cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Nếu như thế, ta để một người lại đây chờ hắn.” Chu Chính Mẫn quay đầu dặn A Tiểu lưu lại. A Hợp hờ hững quay người muốn đi vào, Chu Chính Mẫn nói: “Chậm đã.” Chu Chính Mẫn mở hòm châu, lấy ra hộp châu, ngay trước mặt kiểm tra ngũ phân châu, hạt châu vẫn còn, mà cũng không có gì khác thường. “Không có chuyện gì.” Chu Chính Mẫn thu hồi hạt châu. A Hợp khinh thường nói: “Chủ nhân trong nhà xem trân châu như mắt cá, còn tham hạt châu này của ngươi sao.” Chu Chính Mẫn nghe vậy thật không thích, song nghĩ nơi này dù sao cũng là trạch viện quyền quý, lại là khách hàng liền nhịn lửa giận xuống. Bàn giao với A Tiểu xong, Chu Chính Mẫn sợ xảy ra chuyện, vội mang hòm châu trở về trước.

Trên đường trở về, càng đi càng cảm thấy không đúng, có điều trời càng lúc càng tối, trong tay đang mang trân châu đắt giá, không dám trễ nải, Chu Chính Mẫn vội vàng chạy về cửa hàng, giao ngũ phân châu cho Lý chưởng quỹ, cũng nói ra nghi ngờ trong lòng.

“Trời tối lại đi thử một chuyến xem sao, việc này cũng là chuyện bình thường thôi.”

Lý chưởng quỹ lúc còn ở Quảng Châu thường phái Lý Quả đi đưa châu, Quả tử là người nho nhã lễ độ, rất được yêu thích, có lẽ thực sự là giữ cậu ở lại ăn bữa cơm, nên không lạ lắm.

“Ta luôn cảm thấy không đúng chỗ nào ấy, song không nói ra được.”

Chu Chính Mẫn phát hiện Ngô trạch rất quái dị, nhưng không nói ra được cụ thể là lạ ở chỗ nào.

“Chờ chút nữa, nếu như chưa về thì trở lại xem sao.”

“Vậy đi.”

Nghĩ cũng là vô căn cứ, chắc là lo lắng lung tung, Chu Chính Mẫn đứng dậy đóng cửa cửa hàng, bên ngoài trời đã lờ mờ tối, một vệt tà dương rớt trên mái hiên phố đối diện.

Một đám người trở về đại viện, cùng dùng cơm, Lục Châu xới cơm xong, phát hiện trên bàn còn thiếu người, hỏi: “Quả ca đâu?” Chu Chính Mẫn kể ra chuyện Lý Quả đi đưa châu, bị lưu lại ăn cơm. Lục Châu nghe xong, cũng thật sự cho rằng như vậy, nghĩ Quả tử chính là được người ta yêu thích.

Sau khi ăn cơm xong, Chu Chính Mẫn chờ ở trong viện, tới gần giờ hợi, vẫn chưa thấy Lý Quả cùng A Tiểu trở về, Chu Chính Mẫn đứng ngồi không yên.

“Ta phải đi xem một cái, muộn như vậy vẫn chưa trở lại.”

“A Kỳ, ngươi cũng đi theo đi.”

Lý chưởng quỹ gọi A Kỳ, nghĩ thầm nếu giữ lại ăn cơm, cũng phải trở về từ sớm rồi mới đúng.

Chu Chính Mẫn mang theo A Kỳ, đốt đèn đi tới thành đông, hai người đi một mạch đến ngoài cửa Ngô trạch. Chu Chính Mẫn bị ngăn ở ngoài Ngô trạch, người gác cửa thấy hắn lạ mặt, hỏi hắn đến làm gì. Chu Chính Mẫn nói ra sự việc, người đó nói hắn đi thông báo, để Chu Chính Mẫn chờ ở cửa.

Hồi lâu, người kia quay lại, còn có A Hợp theo ra.

“Quả viên ngoại của chúng ta đâu? Bảo là giữ lại ăn cơm, sao đến bây giờ còn chưa trở lại.” Chu Chính Mẫn hỏi.

“Hắn đi từ trước rồi, ai biết hắn đi đâu chứ?” A Hợp hờ hững đáp, rồi ra hiệu thủ vệ đóng cửa lại.

“A Tiểu đâu? Ta đã bảo một cậu người hầu ở lại đây.”

“Cũng đi rồi.”

Chu Chính Mẫn còn muốn tiến lên lý luận, đối phương đã đóng rầm cửa lại, vậy mà bị chặn ngoài cửa.

“Nam Quất! Nam Quất!”

Nhìn cửa phủ cao to đóng chặt, Chu Chính Mẫn ở ngoài cửa kêu to, chẳng biết vì sao trong lòng hắn rất bất an, luôn cảm thấy dưới vẻ lạnh lùng khinh bỉ của tên người hầu mặc bào màu vàng kia, đang che giấu điều gì đó.

Gọi mấy tiếng liền, vẫn không có ai đáp lại.

“Hay là Lý đông gia đi ngõ khác?” A Kỳ suy đoán.

“Trở về xem.” Chu Chính Mẫn không gọi tiếp, nghĩ thầm, có lẽ Lý Quả đã trở về thật rồi.

Lúc này tại biệt viện của Ngô trạch, Lý Quả bị nhốt trong một gian phòng. Trong phòng trang trí đơn sơ, chỉ có một giường một tủ một bàn mà thôi, nhìn giống như chỗ cho người hầu ở.

Buổi chiều, sau vụ tranh chấp nhẫn, Lý Quả liền bị áp giải tới nơi này, Ngô Bá Tĩnh lạnh lùng nói: “Phải mời ngươi làm khách ở đây mấy ngày vậy, đợi Khải Mô nhậm chức xong, ta sẽ thả ngươi ra.”

Nhìn cơm nước đã nguội ngắt trên bàn, Lý Quả cười khổ, nghĩ lại chuyện gặp phải ngày hôm đó.

Đây là muốn giam cầm cậu.

Người này sao có thể thô bạo như vậy, có còn vương pháp hay không?

Sau khi bị nhốt trong gian phòng này, Lý Quả đã thử kêu to, cậu phát hiện trong viện có không ít người, nhưng không ai để ý tới cậu, tất cả đều ngoảnh mặt làm ngơ với việc trong viện đang giam giữ một người.

Nơi đây đại khái là khu ở của người hầu, nếu là người hầu của Ngô trạch, đương nhiên là nghe theo lời dặn của chủ nhân rồi.

Đại khái, trong mắt những kẻ quyền quý nơi dây, mình chỉ là một tiểu thương tha hương bé nhỏ không đáng kể gì, chỉ như con kiến muốn đối xử thế nào thì đối xử thế đấy.

Lý Quả phẫn nộ, nhưng cũng bình tĩnh.

Nhấc tay trái, Lý Quả nhìn ngón tay trỏ đã băng bó qua, máu thấm qua vải, nhuộm miếng vải trắng thành màu đỏ sẫm. Sau khi ngón tay Lý Quả bị cắt, người hầu Ngô trạch đã giúp Lý Quả băng bó đơn giản, nhưng mà vẫn chưa thể cầm máu. Mở bàn tay trái ra, bên trong có một chiếc nhẫn, may là không tổn hại chút nào, nhờ có máu thịt mất đi mà đã ngăn nó bị hủy mất.

Thương thế kia, nếu bị Khải Mô biết, hắn sẽ đau lòng biết bao.

Lý Quả giấu bàn tay bị thương vào tay áo, cậu quan sát cẩn thận thức ăn trên bàn.

Đồ ăn đưa tới rất khô, hẳn là đồ ăn của người hầu nơi này. Lý Quả dẫu đói bụng, song không muốn ăn.

Xuyên qua cửa sổ, có thể nhìn thấy bóng đêm ngoài cửa sổ, lúc này cũng không biết đã là giờ nào. Mình qua đây từ trưa, đến giờ còn chưa trở lại, nhóm Lục Châu hẳn sắp điên lên. Cũng không biết Ngô Bá Tĩnh này dự định giải thích chuyện cậu bị giam lại với Chu Chính Mẫn thế nào. Chính Mẫn tất nhiên là muốn tìm cậu, Chính Mẫn sẽ không bỏ qua.

Màn đêm thăm thẳm, trong viện yên tĩnh, Lý Quả đi tới đẩy cửa, cửa gỗ kín mít, bị khóa bên ngoài, sẽ không đẩy ra được. Cửa sổ rất cao, trừ phi có thang gỗ, bằng không cũng không bò lên nổi. Viện tử nơi này rất rộng và sâu, Lý Quả cho dù huyên náo ở trong phòng đến long trời lở đất, cũng sẽ không có người ngoài nào nghe thấy được.

E là dù bị tù chết ở chỗ này, cũng không có ai biết được. Huống hồ Ngô trạch còn là phủ phò mã, người ngoài muốn xông vào cứu cậu, cũng không thể ra sức. Nơi này lầu cao, viện rộng, đáng sợ đến mức nào, quyền thế tại đây cũng mang đến uy hiếp.

Đột nhiên, Lý Quả nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, cậu cảnh giác nhìn chằm chằm ra cửa.

Cửa phòng mở ra, người đến không phải ai khác, chính là Ngô Bá Tĩnh, bên cạnh hắn còn có một người, chính là người hầu mặc áo bào vàng đã đến cửa hàng trân châu dụ dỗ Lý Quả đến Ngô trạch. Lý Quả cảnh giác nhìn hai người này, tay nắm thành đấm dưới ống tay áo.

Ngô Bá Tĩnh vào phòng, hắn đầu tiên đảo mắt nhìn cơm nước chưa từng được động tới trên bàn, sau đó ánh mắt rơi lên người Lý Quả.

“Ngươi muốn nhốt ta đến khi nào?”

Lý Quả ngẩng mặt đối diện với Ngô Bá Tĩnh, cậu lớn mật, bình tĩnh.

Lúc bị áp giải đến nơi đây, Lý Quả giãy dụa rất nhiều, khiến đầu tóc rối tung, trên cổ tay có vết bầm tím do bị kẻ khác lôi kéo thô bạo, ống tay áo trên người có một vết máu rất lớn. Trông Lý Quả thật thê thảm, song không vì vậy mà có vẻ khổ sở, bi ai.

“Tháng bốn thi đình xong sẽ thả ngươi ra.”

Ngô Bá Tĩnh có chút kính phục sự trấn tĩnh của Lý Quả, người này không cầu xin, không khóc lóc, không hèn mọn, cũng chẳng tỏ ra cao ngạo.

Khoảng thời gian này cực kì quan trọng, can hệ đến tiền đồ cùng vận mệnh cả đời của Triệu Khải Mô.

“Nếu ta mất tích, hắn sao có thể an tâm mà thi đình? Ngươi luôn miệng nói vì muốn tốt cho hắn, nếu hắn biết ta bị giam ở đây, trong lòng sẽ khổ sở cỡ nào.”

“Vậy thì không để hắn biết.”

Ngô Bá Tĩnh chán ghét khi nghe Lý Quả nói Triệu Khải Mô quan tâm cậu thế nào, vì phần quan tâm này mà phải bỏ ra cái giá quá lớn, phần đánh đổi này không nên dành cho người trước mắt, hắn không đáng phải gánh chịu nhiều đến vậy.

“Khải Mô sẽ tìm ta, vô luận ta ở đâu.”

Lý Quả lắc đầu, người này không hiểu Triệu Khải Mô, sao có thể làm gì vì hắn chứ.

Hai chữ Khải Mô thốt ra từ miệng Lý Quả khiến Ngô Bá Tĩnh không vui dựng thẳng lông mày lên. Trên người thiếu niên này không nhìn ra chút khiêm tốn nào, cậu không kỵ úy thân phận bản thân, cũng chẳng hiểu rõ thân phận giữa cậu và Triệu Khải Mô khác biệt xa cỡ nào.

“Hai chữ Khải Mô há ngươi có thể gọi?”

Ngô Bá Tĩnh ở trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Lý Quả.

“Ngươi cảm thấy ta thấp hèn.”

Lý Quả chua xót trong lòng, cậu cúi đầu nhìn ngón tay bị thương của mình, còn có cái nhẫn được nắm trong lòng bàn tay.

“Như cỏ dại trên đất có thể tùy ý bị giẫm đạp lên, nhưng Khải Mô chẳng cảm thấy vậy.”

Lý Quả nâng nhẫn lên cúi đầu hôn xuống, cậu ngửi được mùi máu tanh trên ngón tay mình, cậu nhớ tới Viên Lục Tử từng bị người khác đánh vỡ đầu ngoài Liễu trạch.

Viên Lục Tử lẽ nào cũng thấp hèn sao? Ta cũng không thấp hèn, thấp hèn e chỉ là tình yêu của chúng ta.

Phủ phục trên đất bụi, để mặc người nhục nhã, giẫm đạp lên.

Thần sắc trên mặt Ngô Bá Tĩnh hết sức phức tạp, hắn thấy Lý Quả hôn lên chiếc nhẫn, phảng phất như bị mạo phạm, hoàn toàn biến sắc.

Đêm này rất khó chịu, sau khi Ngô Bá Tĩnh rời đi, Lý Quả nằm ở trên giường không cách nào ngủ được. Trằn trọc trở mình đến nửa đêm, ngón tay bị thương của Lý Quả đau rát, cả người Lý Quả nóng lên, nghĩ là vết thương gây nên. Sinh bệnh mệt mỏi, Lý Quả mơ màng thiếp đi.

Tỉnh lại, bên ngoài đã là ban ngày, trong viện có tiếng người. Lý Quả ở trên giường bật dậy, cậu không còn chút sức lực nào, rất khó chịu, ngón tay vẫn đau đớn không thôi. Giơ lên kiểm tra, phát hiện nó đã sưng lên gấp đôi, đỏ như củ cải nướng chín. Thương thế như vậy, có thể lớn cũng có thể nhỏ.

Không thể ngồi chờ chết, Lý Quả bò xuống giường, loạng choà loạng choạng đi đến cửa phòng, cậu xô cửa, khàn giọng gọi người.

“Thả ta ra.”

Lý Quả đứt quãng gọi.

“Ai? Ai đang gọi đấy?”

Đột nhiên, một giọng nữ lanh lảnh vang lên, ngay sau đó là tiếng bước chân chạy đến.

“Nơi này!”

Lý Quả vui mừng dựa ở trên cửa, kêu qua khe cửa.

“Ngươi là ai? Sao bị giam ở đây? Ai giam ngươi lại?”

Ngô Anh Anh từ trước đến giờ không bao giờ xuất hiện ở viện của hạ nhân, chỉ vì hôm nay xảy ra xung đột với huynh trưởng, mới giận hờn chạy đến thông khí. Không ngờ, lại phát hiện ở đây đang giam giữ người.

“Ta gọi là Lý Nam Quất, là đông gia của cửa hàng trân châu Lý Chu ở Chu Tước môn. Vị tiểu nương tử này, có thể giúp ta truyền lời không.”

“Ngươi là đông gia cửa hàng trân châu, sao bị nhốt ở đây?”

“Ta đắc tội người. Tiểu nương tử, ngươi có biết Triệu gia Nhị lang ở thành đông, Triệu Khải Mô không?”

“Ngươi biết Triệu Nhị lang!”

“Ta là bằng hữu của hắn, ngươi có thể giúp ta báo cho hắn… à cho người của cửa hàng Lý Chu, nói ta bị giam ở đây được không.”

Lý Quả vốn định nhờ nàng hỗ trợ báo cho Triệu Khải Mô, nhưng mà Triệu Khải Mô từng nói mười mấy ngày này không tiện gặp lại.

Ngoài cửa yên lặng một hồi, Lý Quả tuyệt vọng nghĩ, nữ tử này chẳng lẽ vô lực hỗ trợ, không đồng ý báo cho người của cậu. Lý Quả tức giận xô cửa, đột nhiên nghe thấy một câu:

“Ngươi lui về phía sau, ta đi tìm cái rìu, cứu ngươi ra.”

Sau đó là tiếng bước chân chạy đi.

Lý Quả giờ mới phản ứng được, vị nữ tử âm thanh yểu điệu này, nói nàng muốn đi tìm rìu, sau đó cứu cậu ra.

Ngô Anh Anh chạy đến phòng chứa củi tìm rìu thật, nàng xưa nay điêu ngoa thành tính, người hầu không dám cản nàng, đặc biệt là thấy nàng giơ một cái rìu lên, khí thế hùng hổ chạy tới trong viện.

“Không được, lang quân cố ý nhốt hắn ở đây!” Mấy người hầu, theo sau lưng khẩn khoản khuyên.

“Ngươi nói là huynh của ta nhốt người ở đây?”

“Đúng vậy, lang quân trở về không thấy người, tiểu nhân làm sao bàn giao cùng hắn đây.”

“Tránh ra, ta mặc kệ ngươi bàn giao thế nào với huynh ấy, đây là bằng hữu của Triệu Nhị lang, sao có thể nhốt hắn ở đây.”

Cạch cạch, cửa phát ra ba bốn tiếng vang. Nữ tử khí lực yếu, mấy lần chặt xuống, cũng không chặt rụng được khóa cửa

“Ôi, ta mệt quá.”

Ngô Anh Anh vứt cái rìu xuống, mệt mỏi thở dốc.

“Ai có chìa khóa? Nhanh giao ra đây!”

Lúc này ngoài cửa có bảy, tám người, đều là tôi tớ nghe tin rồi tới. Lý Quả nhìn từ khe cửa ra ngoài, bởi vì bị người che chắn, cậu không thấy rõ bộ dạng nữ tử, chỉ nghe được nữ tử kia đang khiển trách đám người hầu, nữ tử vô cùng hung hãn, cuối cùng lấy được chìa khóa.

Tanh tách, khóa cửa bị mở, cửa phòng đẩy ra, ánh sáng lập tức tràn vào trong phòng. Lý Quả kích động bước ra, đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, lập tức cả người mềm ra, cậu đỡ khung cửa, ngẩng đầu nhìn thấy mấy người hầu vây cậu lại. “Ngươi không sao chứ?”

Nữ tử cúi đầu nhìn Lý Quả, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra trước mắt Lý Quả, đây là một thiếu nữ mặc trang phục màu đỏ tươi, tuổi chừng mười lăm, mười sáu tuổi.

“Ai cho ngươi thả hắn ra?”

Một giọng nam nghiêm khắc vang lên, Ngô Bá Tĩnh khoanh tay đứng ở bên cạnh thiếu nữ.

Thời điểm Ngô Anh Anh chém cửa, liền có gia bộc vội vàng chạy đi báo cho Ngô Bá Tĩnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.