Chương trước
Chương sau
Trên người Triệu Khải Mô có một mùi hương rất dễ chịu, kề sát liền có thể ngửi được. Bởi vì làm tiểu nhị ở cửa hàng trân châu, Lý Quả thường tiếp xúc với các thương nhân, từng ngửi thấy mùi tương tự trên người một hải thương nọ, nhưng mà mùi hương đó không tinh tế, đậm đà bằng của Triệu Khải Mô, nhớ khi đó Lý chưởng quỹ nói qua, đây là Long Tiên Hương.

Giá tính bằng hoàng kim.

Không thể nào tưởng tượng được, Triệu Khải Mô những năm này đã có cuộc sống ở kinh thành thế nào, lúc hắn còn ấu niên, mặc dùng cũng đã khá chú ý rồi, đến lúc niên thiếu mọi thứ đều lên hẳn, không vật gì là không tinh mỹ, cầu kỳ.

Lý Quả không biết nhà lão Triệu có tài phú cỡ nào mới có thể duy trì được sinh hoạt xa hoa như vậy. Mà hắn là dòng dõi hoàng gia, của cải đương nhiên không bình thường.

Hương vị trên người nữ tỳ ngửi như mùi của nước hoa tường vi, mùi thơm ngát thanh lịch, nàng nắm lấy  tay trái Lý Quả, cẩn thận tháo khăn tay ra.

Có một tiểu đồng khác cầm theo bình thuốc, đứng ở một bên. Lý Quả nhận ra tiểu đồng này, chính là hài tử lần trước đưa tới rượu thịt, danh thiếp, nghe Khải Mô gọi hắn: A Lý.

Khăn tay bị tháo đi, lau sạch thuốc bột cũ, lộ ra lòng bàn tay bị thương đến tróc da bong thịt, không chỉ lòng bàn tay, mu bàn tay cũng có miệng vết thương, đây là vết thương bị đâm xuyên qua. Mặc dù đã hết chảy máu, nhưng hình dáng trông thật dọa người.

“Vết thương sâu như vậy, là do đánh nhau với người khác, dùng bàn tay chặn vật nhọn?”

Triệu Khải Mô nhìn kỹ vết thương, lòng bàn tay bị đâm thương tổn sẽ rất đau, hơn nữa không đủ lực đạo, cũng không thể tạo ra vết thương bị đâm xuyên như vậy.

Lý Quả lúc nhỏ hiếu chiến, không phải sau này lớn rồi cũng như vậy chứ.

“Ta bị ngã vào bụi trúc, không cẩn thận bị đâm thủng.”

Lý Quả không dám nói chuyện mình đi làm chân chạy ở kỹ quán, không vẻ vang gì, hơn nữa cũng không muốn nhắc tới Lục Châu trước mặt Triệu Khải Mô, cậu cảm thấy ngại ngùng, đây là chuyện rất riêng tư.

Triệu Khải Mô nghe Lý Quả nói như vậy, chẳng hề tin, hắn suy đoán e là có liên quan đến nữ tử nào đó, trên tay Lý Quả mới có thể cột cái khăn thơm như vậy.

Lấy tuổi của Lý Quả, cậu có yêu thích nữ tử thì cũng rất bình thường, song không biết là người như thế nào.

A Lý rắc thuốc vào lòng bàn tay Lý Quả, nữ tỳ lấy khăn tay sạch ra, lần thứ hai quấn vết thương lại.

Lý Quả dùng thuốc bột lấy từ một lang trung ở chung khách xá, miễn phí, hiệu quả tựa hồ cũng không tệ lắm. Thuốc bột trong nhà Triệu Khải Mô đương nhiên hiệu quả trị liệu càng cao hơn.

Nữ tỳ bưng chậu nước đi, tiểu đồng thu hồi thuốc bột, hai người ra khỏi phòng.

Lý Quả nhặt khăn tay bẩn trên bàn lên, nắm nó ở trong tay, nhẹ nhàng giấu đi vào ống tay áo.

“Ngươi từ khi nào làm về trân châu?”

Triệu Khải Mô đem động tác thật nhỏ của Lý Quả thu vào đáy mắt, Lý Quả có ý định che giấu, Triệu Khải Mô không nói ra. Hắn thản nhiên ngồi, hỏi cậu một ít chuyện hắn đặc biệt để ý.

“Khải Mô, không lâu sau khi ngươi hồi kinh, ta nghỉ việc ở cửa hàng bánh bao, sang cửa hàng trân châu Hải Nguyệt Minh làm tiểu nhị, ngươi còn nhớ Cẩn Nương không? Chính là cửa hàng nhà nàng.”

Lý Quả chậm rãi kể lại chuyện cũ.

“Còn nhớ.”

Triệu Khải Mô gật đầu.

“Cửa hàng trân châu yêu cầu tiểu nhị rất cao, nào là gia thế minh bạch, nào là có sư phụ dạy dỗ, vốn là không vào được, may là nhờ có A Thất hỗ trợ.”

Lý Quả không kể chuyện bị Vương Kình chèn ép, sau khi rời khỏi cửa hàng bánh bao, ở tại thành đông không tìm được việc.

“A Thất giờ thế nào rồi?”

Không phải Lý Quả nhắc đến, Triệu Khải Mô đã quên mất có người như vậy.

“Hắn nha, luôn nói không lập nghiệp không thành gia, đến bây giờ còn chưa cưới vợ.”

Lý Quả cũng cảm thấy A Thất cần phải thành gia sớm chút, bớt bị người ta lời ra tiếng vào.

“Ngươi vì sao rời khỏi Thứ Đồng?”

Triệu Khải Mô không có nhiều hứng thú với A Thất.

“Nghe nói Quảng Châu náo nhiệt hơn Thứ Đồng, lại đây được thêm kiến thức.”

Lý Quả không muốn cho Triệu Khải Mô biết chuyện mình chọc Vương Kình, còn cả chuyện Tử cá kình từ khi Triệu Khải Mô hồi kinh, vẫn bắt nạt mình.

“Ngươi có thân hữu ở Quảng Châu?”

Triệu Khải Mô nghi hoặc, không nói Lý Quả tuổi còn nhỏ, xa xứ, đến đất khách toàn người ngoại lai, ngôn ngữ không thông, nếu như không có người nương nhờ vào, căn bản là không có cách đặt chân tới.

“Không có, ta có một mình.”

Lý Quả lắc đầu.

“Nói như vậy, mẫu thân cùng muội muội ngươi lưu lại Thứ Đồng?”

Việc này nhiều ít ra nằm ngoài dự liệu của Triệu Khải Mô, muội muội Lý Quả còn rất nhỏ, mẫu thân là quả phụ, không nên chia lìa vào lúc này.

“Khải Mô, ta chưa thể đưa hai người tới đây.”

Nhắc đến nương cùng muội muội, Lý Quả rất xấu hổ.

Trên mặt Triệu Khải Mô chợt lóe một tia ngạc nhiên, đã xảy ra chuyện gì, cứ thế toàn gia phải xa xứ?

“Là nhà đại bá của ngươi ức hiếp các ngươi?”

Triệu Khải Mô còn nhớ đại bá Lý Quả ở một tửu lâu ở thành đông, đối xử với nhà Lý Quả cực kỳ tệ.

“Không phải, cuộc sống nhà bọn họ trải qua vô cùng tốt, cũng đã cắt đứt quan hệ với nhà ta, không qua lại từ lâu rồi.”

Lý Quả cảm thấy chuyện này cũng rất tốt, nghĩ tới lại thấy ghét.

“Là xảy ra chuyện gì? Cứ thế ngươi muốn rời khỏi người nhà, một thân một mình đến Quảng Châu.”

Còn sống gian nan như vậy, mỗi quần áo còn trông gọn gàng, ăn ở kém như vậy.

Lý Quả cúi đầu nhìn tay mình, khớp xương trên ngón tay lồi ra, bàn tay thô ráp. Trong lòng cậu kỳ thực có chút oan ức, mà cũng không muốn bị Triệu Khải Mô biết được.

“Không hợp với Vương Kình, có điều trước khi rời Thứ Đồng, ta đã dạy dỗ hắn một trận.”

Lý Quả tận lực cười sao cho không quá gượng gạo, chuyện trêu chọc Vương Kình, cậu sau đó rất hối hận.

“Vương Kình à.”

Triệu Khải Mô nghĩ, mình sớm nên nghĩ đến.

“Khải Mô, ngươi không biết đâu, cha Vương Kình hắn bởi vì bán được hàng hải sản vô cùng đắt tiền, triều đình cấp cho chức quan, lần này thì kinh khủng, vừa là cự phú lại có quan hàm, Vương Kình ỷ vào cha, tại thành đông ngông cuồng tự đại, ai cũng phải nhường hắn mấy phần.”

Lý Quả cảm thấy, tại thành đông, sẽ không ai là không sợ Vương Kình.

“Chuyện thưởng cho đại hải thương, ta có nghe một chút. Vậy ngươi về sau dự định vẫn lưu lại Quảng Châu?”

Triệu Khải Mô đối với hình thức khen thưởng hải thương của triều đình, không tỏ rõ ý kiến, thế nhưng Vương Kình này tính hẹp hòi thù dai, vẫn luôn gây phiền phức cho Lý Quả.

“Ta, ta sẽ không mãi xa xứ đâu.”

Lý Quả nắm đấm thành quyền rồi thả ra, cậu rất xấu hổ, vì những chuyện đã qua mà cảm thấy bất lực, khi Triệu Khải Mô hỏi, nội tâm cậu khổ sở cực kỳ.

Cách biệt ba năm, người năm đó dạy mình học chữ, là hi vọng mình thành công, không ngờ lại phức tạp như vậy, bị kẻ khác đuổi khỏi quê nhà.

“Tiền công ngươi bây giờ, ngoại trừ ăn ở ra, còn dư bao nhiêu?”

Nếu cần thiết, Triệu Khải Mô có thể viện trợ Lý Quả, hiện tại hắn không còn như lúc nhỏ, trên người thường không có ngân lượng nữa.

“Khải Mô, ta không thiếu tiền, còn tích góp được không ít, ta nhờ thủy thủ thuyền Tiểu Tôn gửi về nhà.”

Chỉ có chuyện này là Lý Quả có thể thấy vui mừng, cậu có thể kiếm được tiền, hơn nữa tin tưởng sau này có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa.

Nghe được câu này, không ngoài ý muốn, Lý Quả thích tích góp tiền, từ khi còn bé đã như vậy. Cũng khó trách cậu ăn ở kém như thế.

Hai người trò chuyện, thời gian bất giác trôi qua, lúc này đã gần giờ ngọ, có người tiến vào hỏi Triệu Khải Mô có cần chuẩn bị đưa rượu thịt lên không.

“Không cần đâu không cần đâu, buổi trưa ta còn phải trở về cửa hàng trân châu làm việc.”

Lý Quả liền vội vàng đứng lên, muốn chào từ biệt.

Lúc trước cậu mới ăn một bữa của Triệu Khải Mô xong, huống hồ lần này ở trong Triệu trạch, cùng Khải Mô ở chung coi như đương nhiên, còn mà gặp phải vị Thiêm phán, huynh trưởng Triệu Khải Mô hay mấy vị quan khác thì, Lý Quả cũng không biết phải đối đãi thế nào.

“Bị ta nghe thấy rồi, ta phải đòi chén rượu uống thôi.”

Một cái bóng người đen gầy vụt tới cửa, người chưa tới, âm thanh đã đến trước.

Lý Quả nhìn về phía cửa, người kia cũng nhìn vào phía trong phòng, vừa vặn Lý Quả ngồi vị trí trước cửa, cùng người kia đối mặt nhau.

“Ngươi là…”

Lý Quả nhận ra bộ lam bào, người này lại là khách quen của kỹ quán—— Hồ lang.

“Khụ, có khách à, quấy rối quấy rối.”

Hồ Cẩn cũng nhận ra Lý Quả đến, vội vàng trốn đi.

Triệu Khải Mô phát giác không đúng, hỏi Lý Quả:

“Đây là Tuần kiểm sứ Hồ Cẩn, ngươi biết hắn?”

À, nguyên lai là Tuần kiểm sứ, chẳng trách đêm đó đối phó hán tử say uy phong như vậy.

Lý Quả nhớ tới vị quan này dẫu gì cũng đã hứa giữ bí mật cho mình, không để lộ thân phận mình ra, vậy cậu cũng có lòng tốt giúp hắn giấu chuyện thích uống hoa tửu, đi dạo kỹ quán.

“Vừa mới… Nhìn lầm thôi.”

Lý Quả không dám nói thật, thực sự không nghĩ tới sẽ ở trong nhà Triệu Khải Mô gặp phải hắn.

“Người này ở cách vách, thường qua lại.”

Triệu Khải Mô lúc trước cảm thấy Hồ Cẩn uyên bác biết nhiều, giống như Lưu Thông phán vậy, bất quá ở chung mấy ngày, phát hiện người này có tật xấu, làm người tùy tiện.

“Khải Mô, ta phải đi, đa tạ đã khoản đãi.”

Lý Quả hành lễ, hào hoa phong nhã.

“Ta sẽ ở lại Lĩnh Nam một thời gian, ngươi thường lui tới đi.”

Triệu Khải Mô đứng dậy tiễn khách, tự mình đưa Lý Quả ra khỏi phòng. Hai người một trước một sau hành tẩu, đi đến hành lang.

“Khải Mô, dừng chân, để người khác dẫn ta ra ngoài là được.”

Lý Quả nhớ đường, không nhọc Khải Mô tiễn cả đường, quá khách khí.

“Quả Tặc Nhi, túi thơm ta tặng ngươi còn không?”

Không biết sao, Triệu Khải Mô đột nhiên nhớ tới chuyện bọn họ trao đổi tín vật, lúc đó nói qua gặp lại lần nữa, sẽ cầm tín vật gặp nhau.

“Còn, lần này không mang ở trên người.”

Hôm nay trước khi xuất phát, Lý Quả còn nghĩ mang túi thơm theo không, suy nghĩ một hồi, cậu từng nghe hí văn, trong đó diễn loại tín vật này thường là do một người gặp rủi ro đưa ra cho đối phương đang vinh hiển, có chút tính toán.

Bởi vì ngươi là người quen cũ của ta, cho nên ngươi phải niệm tình cũ, đến chăm sóc ta.

Lý Quả cảm thấy không nên là như thế, tín vật như vậy, là kỷ niệm năm xưa.

Trước khi qua đây cậu từng suy nghĩ, Triệu Khải Mô khả năng đối xử với cậu không nhiệt tình bằng ngày xưa, khả năng chỉ vì nhớ tới chút tình cảm khi đó, mới quyết định tiếp đãi cậu. Dù sao ba năm qua đi, cảnh còn người mất.

Mà lúc này Lý Quả biết được, Khải Mô vẫn là Khải Mô kia, thân cận, thân thiết.

“Khải Mô, dây trường mệnh ta tặng ngươi, vẫn còn chứ?”

Lý Quả hỏi lại, dù sao vật kia quá rẻ tiền, không đáng giá.

“Vẫn còn.”

Triệu Khải Mô mở miệng phun ra hai chữ.

Nghe thấy vẫn còn, Lý Quả mỉm cười, bất quá là một sợi dây thừng, hắn vậy mà cũng còn giữ.

“Khải Mô, ta đi đây.”

Trong lúc hai người trò chuyện, bất tri bất giác đã đến gần cửa, Lý Quả lưu luyến không rời.

Triệu Khải Mô gật đầu, đứng yên ở trong đình viện, gió thu thổi lên, làm áo bào rộng của hắn tung bay.

Lý Quả bước ra cửa son, lại quay đầu, Triệu Khải Mô vẫn ở trong viện nhìn cậu.

Lý Quả quay đầu lại lần thứ hai bái biệt rồi quay người rời đi, không quay đầu lại nữa. Cậu sợ mình mà quay đầu lại tiếp, chỉ có thể nhìn thấy cái sân trống rỗng, không tìm thấy thân ảnh anh tuấn của Triệu Khải Mô. Trong lòng cậu bỗng nhiên bất an, đồng thời cảm thấy sầu não khó giải thích được.

Khải Mô nói hắn chỉ tạm dừng lại Lĩnh Nam, chứ không ở lâu, Lý Quả biết Triệu Khải Mô sinh ra ở là con cháu thế gia, trong cuộc đời có hai chuyện quan trọng, đọc sách cùng xuất sĩ. Không biết lúc nào, Khải Mô lại trở về kinh thành đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.