Cũng có thể anh ta không có ác ý gì, nhưng tôi đang trong thời kỳ mẫncảm, thấy nụ cười của anh ta thực sự gai mắt, lại nghĩ tới mình bị anhta chơi đùa lâu như vậy, trong chốc lát sôi gan, trừng mắt một cái: "Anh là đồ lừa đảo!" 
"Anh chưa từng lừa em." Lâm Hôn Hiểu, không Trang Hôn Hiểu thủng thỉnh trả lời: "Anh chưa từng nói qua, anh họ Lâm." 
"Anh còn nói không, anh rõ ràng......" Nói tới đây, tôi á khẩu, hình như anh ta thực sự chưa nói anh ta họ Lâm, chỉ kêu tôi gọi tên anh ta, còn nữa, mỗi lần hỏi tình hình của anh ta, đều im lặng không nói. Nghĩ tới đây,thật muốn tát cho mình một cái, hôm đó rõ ràng nghe thấy hai người trong thang máy nói tầng 16 có người chuyển nhà, sao không hỏi rõ ràng chứ?! 
Nhưng, tên Trang Hôn Hiểu này cũng đừng tưởng giả vờ vô tội. 
"Anh rõ ràng biết tôi nhầm, sao không nói rõ?" 
Anh nhún nhún vai: "Vốn dĩ anh muốn ăn cơm xong rồi nói cho em, ai ngờ cơmem làm khá ngon, vì vậy anh nghĩ, hay đợi tự em phát hiện." 
"Ơ, rốt cuộc quy ra là lỗi của tôi, tự tôi quá ngu." Tôi cười lạnh một cái. 
"Sao, tức thật rồi à?" 
Trang Hôn Hiểu muốn qua kéo tôi, tôi lùi lại, cắn môi dưới, nói: "Anh mua căn hộ đó bao nhiêu tiền, tôi trả giúp họ." 
Trời biết, loại con gái ăn tiêu hoang phí như tôi lấy đâu ra nhiều tiền đến thế, có điều chỉ là nói miệng. 
Trang Hôn Hiểu nhíu mày: "Sao thế?" 
Nghĩ tới nụ hôn trong thang máy, vốn cho rằng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-gieng-hac-am/1299418/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.