Trong thành phố Jerusalem, trong một viện bảo tàng nhỏ trong một kiến trúc hiện đại bình thường, mỗi một góc đều có một cây “cột La mã” to bằng người ôm, giống như thiên thần trấn áp bốn phương, trong viện bảo tàng trống rỗng, chỉ có bốn tủ trưng bày, trưng bày những đầu mũi tên của người La Mã cổ đã gãy, cho đến những khẩu súng Carbene rách nát từ những năm 40, tường thuật một cách không lời về những vết tích chiến tranh đang không ngừng tăng lên. 
Tôn Bách Thân và Lăng Độ Vũ đứng ở giữa thềm, hai bảo vệ đứng ở ngoài cửa, hôm nay là ngày viện bảo tàng Mê Nhĩ này nghỉ, không có du khách nào khác. 
Lăng Độ Vũ biết Tôn Bách Thân mang hắn tới đây, nhất định có chuyện hết sức quan trọng muốn nói với hắn. 
Tôn Bách Thân hơi than thở: “Đối với người Do Thái, Jerusalem là nơi nhà tiên tri Do Thái Abraham chuẩn bị giết con hiến tế Thượng đế, đến Thượng đế cũng ở trên khoảng đá Tát Hách Lạp trong thành này mà “nặn đất thành người”, sáng tạo ra thế giới, mỗi một người Do Thái tới Jerusalem, đều sẽ tới dưới “khốc tường”, nhớ lại ngày xưa, khóc lóc thảm thiết vì lịch sử máu và nước mắt chua cay của họ.” 
Lăng Độ Vũ nghe được sự thê lương trong giọng nói, loại người có nhận thức sâu sắc đối với lịch sử văn hóa như Tôn Bách Thân này dễ tức cảnh sinh tình hơn bất kì người nào khác, đây cũng là một loại tình cảm mĩ lệ, khiến người ta có thể vượt qua nhà tù thời không hạn hẹp, đắm chìm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-do-vu/3958096/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.