Sáng sớm ngày hôm sau, Sói Trắng thống lĩnh người trong bộ tộc hướng về phía thánh địa Mecca hành lễ rồi bắt đầu xuất phát.
Đến quá trưa thì đoàn người cuối cũng cũng ra khỏi thế giới của những cồn cát nhấp nhô, những con lạc đà cũng trở nên hưng phấn hơn, tốc độ dần được gia tăng.
Tuy trước mắt vẫn là cát vàng trải dài mênh mông vô tận, nhưng bọn họ cũng cảm thấy mình trở nên vĩ đại lên không ít.
Lăng Độ Vũ ngồi trên lưng lạc đà, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những điều Mokim nói tối hôm trước.
Mokim cố ý mượn cớ tránh xa hắn, lùi lại tít tận phía sau, sắc mặt âm trầm, thầm hối hận vì đã đem bí mật chôn sâu tận đáy lòng hơn trăm năm nay nói hết cho một người lạ mặt.
Tuy Lăng Độ Vũ là một kẻ rất hiếu kỳ, nhưng mong muốn rời khỏi sa mạc quái quỷ này của hắn cũng rất mãnh liệt, khiến cho hắn không thể không nghĩ ra đủ thứ lý do để tối nay cự tuyệt đề nghị của Mokim.
Khi hắn đang liên tưởng tảng đá thần trong câu chuyện của Mokim với truyền thuyết Nữ Oa luyện đá vá trời của Trung Quốc, băn khoăn không biết có phải đó là tảng đá do Nữ Oa luyện nên hay không, thì một thanh âm kỳ dị vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng của sa mạc.
Thanh âm phát ra từ phía Nam, lúc đầu thì rất nhỏ, nhỏ đến độ khó mà nghe được, nhưng một hồi sau thì trở thành những tiếng động rõ rệt.
Lũ lạc đà kinh hãi nhảy dựng lên.
Những chiến sĩ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-do-vu/3958088/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.