Lăng Độ Vũ đi ra ngoài động, bên ngoài một vùng nắng nóng.
Mặt trời ló lên khỏi đường chân trời.
Huyết Ấn và bốn người chiến sĩ Tỉ Cách Mễ ngơ ngác nhìn anh, bọn họ đã đợi ở đây cả đêm rồi.
Lăng Độ Vũ tự biết sắc mặt của mình rất khó coi.
Trong lòng anh một cõi hỗn loạn, cho nên cũng không phát hiện sắc mặt bọn năm người Huyết Ấn cũng khó coi như anh.
Huyết Ấn nói: “Người anh em, Hồng Thụ trưởng lão nói như thế nào?”.
Lăng Độ Vũ hoang mang lắc đầu.
Huyết Ấn cũng chuyển lời: “Kẻ địch của chúng ta đến rồi”.
Lăng Độ Vũ thản nhiên nói: “Kẻ địch?”.
Huyết Ấn trầm giọng nói: “Lúc hoàng hôn hôm qua, một đội ngũ hơn mười chiếc máy bay trực thăng hợp thành từ hướng trời phía nam nhằm về hướng làng chúng tôi bay đến”. Tiếp đó chỉ tay về phía ngôi làng đằng xa, nói tiếp: “Sau đó ném xuống khói đặc, đến tận sáng nay vẫn nhìn thấy trực thăng tuần tiễn ở đó, lúc nãy mới bắt đầu ngừng hoạt động”.
Lăng Độ Vũ trong lòng nặng xuống, rất là buồn bã, anh không ngờ Mã Phi thiếu tướng lại xuất động lớn như vậy, thử hỏi bản thân còn cơ hội gì? Anh chết cũng không tiếc, chỉ là làm liên lụy đến những người Tỉ Cách Mễ vốn không tranh chấp với đời, hỏi làm sao anh có thể an lòng?
Còn Ngải Dung Tiên! Vận mệnh của nàng rốt cuộc ra sao?
Đây là thời khắc tăm tối nhất của sinh mệnh.
Huyết Ấn nói: “Chúng ta phải làm gì mới tốt?” Trước thực lực mạnh mẽ và vũ khí hiện đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-do-vu/3958051/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.