Tác giả: Mê Dương
Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Joco, Băng Tiêu
Sau khi ân ái, hai người thoải mái hưởng thụ dư âm còn sót lại.
Cảm giác thật không tệ.
Trên đầu bầu trời trong xanh rộng lớn, phía dưới thảm cỏ màu lục mềm mại mượt mà, bên cạnh lại là con ngựa cái nhỏ vừa mới cùng hắn thăm thú thiên đường cực lạc.
Hết thảy đều hoàn mỹ và tĩnh lặng.
Chờ một chút.
Tĩnh lặng?
Rennes Kerman nhanh chóng bật dậy, kinh ngạc quay đầu nhìn xung quanh.
“Ngươi thật tràn đầy tinh lực, nhanh như vậy đã có thể ngồi dậy được rồi, đáng ghét, tại sao eo ta vẫn mỏi nhừ thế này chứ? Này, kéo ta cái coi.” Đang chìm đắm trong ngọt nào, công tước Wayne lười biếng vươn tay hướng về phía Rennes Kerman.
Rennes Kerman hình như không còn nghe thấy lời hắn nói.
Sau khi nhìn quanh bốn phía, Rennes Kerman đột nhiên đứng dậy, mặc quần áo cẩn thận, sau đó sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
“Hai con ngựa của ta đâu?” Giọng nói của Rennes Kerman trầm xuống, nghe vô cùng khiếp sợ.
“Hả? Ngựa?” Công tước Wayne sững sờ một chút, mới hoảng hốt bối rối đứng lên: “Ơ? Đâu mất tiêu rồi? Hay chúng nó thích ăn cỏ quá, cho nên đã chạy đến chỗ khác ăn rồi?”
“Không thể nào. Đây không phải lần đầu chúng nó tới đây, các lần trước chúng nó đều chỉ ăn ở xung quanh.”
“Có lẽ nhìn thấy chúng ta quá mức nhiệt tình, cho nên biết điều mà đi xa một chút. Không phải ngươi nói ngựa rất có linh tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-dang-tieu-ma-cau/182338/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.