Ngày thứ chín, xuất hiện nhuyễn kiệu dừng trước cửa sau của Duyên Lăng, kiệu phu nâng mở rèm cửa, người ngồi trong kiệu được người chậm rãi nâng hạ kiệu.
Người nọ đi đến bên cạnh Mạc Thu, ngữ điệu kinh ngạc nhe có chút làm ra vẻ.
“Ai nha, Xem ai vậy nè? Trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy Thiết Kiếm môn môn chủ sao lại quỳ gối trước cửa sau nhà người ta, chắn nhân ra vào thế này a!”
Mạc Thu chậm rãi ngẩng đầu lên, phong sương phơi nắng mưa làm y thần sắc tái nhợt tiều tụy, trước mắt cảnh vật mơ hồ lay động.
Y nghĩ mình nhìn thấy là ảo ảnh, ngay khi gương mặt ngả ngớn cùng đôi mắt phượng xuất hiện ở trước mắt thì y nhịn không được thân thủ sờ lên nhéo má đối phương.
Miệng môi khô khốc hợp mở, một lời cũng chưa thốt ra, chỉ có một giọt nước mắt chậm rãi trôi dọc theo khuôn mặt chảy xuống.
“...... Tiểu...... cữu......”
Nhất Diệp thần sắc lạnh lùng, hất tay Mạc Thu ra.
Cảm xúc đau đớn trên mu bàn tay cùng sự ấm áp làm Mạc Thu chậm rãi phục hồi *** thần lại. Y có chút không dám tin nhìn Nhất Diệp. Trên mặt thần tình kích động tăng dần.
Nhất Diệp đánh người, Mạc Thu lập tức giãy dụa muốn đứng lên. Nhất Diệp sợ tiểu sói con đáng chết này tính lao vào nàng để cắn, cước bộ bất ổn dưới sự nâng đỡ của kiệu phu liên tục lui về phía sau.
Ai ngờ Mạc Thu nóng nảy, miệng càng không ngừng lảm nhảm:
“...... Đừng...... đi...... không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-dang-giang-ho-chi-thiet-kiem-xuan-thu/2520830/quyen-4-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.