Mưa lất phất rơi. Tiểu Xuân chạy từ trong ra ngoài khách điếm, tìm khắp một hồi nhưng vẫn không thấy Lan Khánh đâu.
Hai ngày nay hắn quả thật hơi qua loa đại khái, chẳng quan tâm đến ai, chỉ biết cùng Vân Khuynh điên đảo đến mụ mẫm cả đầu óc, quên luôn rằng đại ma đầu tuy rằng tẩu hỏa nhập ma, thế nhưng vẫn có thể thanh tỉnh bất cứ lúc nào.
Bước ra khỏi khách điếm, trên đường có mấy tên đệ tử Hoàng Sơn phái đang thay phiên nhau thắp nhang, trông thấy hắn, liền gật đầu cung kính: “Triệu đại phu.”
Hai ba tên Ô Y giáo đang ngồi lom khom rang thuốc ở bên kia đường, nhìn thấy hắn, cũng lập tức đứng dậy thi lễ: “Tả hộ pháp.”
Tiểu Xuân nhíu mày: “Không có đánh nhau. Tốt lắm.”
Hai phe nhìn hắn cảm thấy có chút khúc mắc. Một bên thì nghe nói người họ Triệu tên Tiểu Xuân này chính là Ma giáo tả hộ pháp, bên kia lại không rõ Tả hộ pháp này không biết từ đâu chui ra, nội trong giáo cũng chưa từng gặp mặt, thành ra cả hai phe mới đầu đều có điều hoài nghi.
Nhưng sau cũng nhờ Mục Tương đảm bảo nhân phẩm người này đoan chính, lại có Cận Tân luôn kính cẩn gọi hắn là Bát gia, đi theo bảo hộ, hắn còn bỏ sức chẩn bệnh cho cả đám người… nên xem ra cũng có cảm tình.
Vòng qua vòng lại khắp trấn tìm kiếm vẫn không thấy người, cái xe ngựa xa hoa tận tám con hắc mã kéo kia cũng mất tiêu chẳng còn bóng dáng. Tiểu Xuân đứng trước đống nghĩa trang hoang tàn đổ nát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-dang-giang-ho-chi-ma-giao-giao-chu/121960/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.