Vân Khuynh ngủ được một lúc, Tiểu Xuân lại rón rén bước xuống giường, chạy tới phòng kế bên của Lan Khánh định xem thử Lan Khánh thế nào rồi. Thế nhưng trong phòng lúc này trống không, Lan Khánh không biết đã chạy đi đằng nào rồi.
Hắn tìm rất lâu, cuối cùng tìm thấy người này ngồi trên nóc nhà.
Đông tàn rồi, có lẽ cũng tới đầu xuân, thế nhưng gió đêm vẫn cứ lạnh thấu xương, thổi vạt áo cũng bay phần phật.
Lan Khánh ngồi trên nóc, lắc lư bầu rượu trong tay, hương rượu nhàn nhạt tỏa ra tứ phía, Tiểu Xuân ngửi thấy còn cảm thấy có chút say.
Tiểu Xuân bước đến ngồi xuống bên cạnh Lan Khánh, dùng tay chống cằm, nhìn ra ánh trăng ở phương xa đang sắp rơi xuống, trăng rơi xuống rồi, hừng đông lại dâng lên, một ngày lại sắp đến.
[Cứ như vậy ngồi xuống không chút phòng bị, ngươi không sợ?] Thanh âm của Lan Khánh mang theo vị ngọt mê hoặc, chỉ nói ra mấy lời như vậy, cái sự rù wến đã khiến nhân tâm nhộn nhạo.
[Sợ, sợ muốn chết.] Ánh mắt Tiểu Xuân vẫn nhìn ra phương xa [Quen ngươi bao lâu, thì sợ ngươi bấy lâu.]
Tiểu Xuân trả lời như vậy, tiếp đó im lặng, cũng như đã hết lời.
Lan Khánh bâng quơ nói [Sợ ta còn dám đối với ta hạ thứ thuốc kia? Thật cho rằng ta tỉnh lại sẽ tha ngươi?]
[Sư huynh cũng nên hiểu được ta chỉ vì ngươi mới làm vậy?] Tiểu Xuân làm bầm nói, thanh âm có chút hơi thấp xuống.
[Sao lại không phải vì Vân Khuynh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-dang-giang-ho-chi-duoc-su/2245402/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.