Tìm được một sơn động vắng vẻ để ẩn náu, Tiểu Xuân đặt tiểu cô nương vì mất máu quá nhiều mà hôn mê xuống đống cỏ khô đã trải cỏ mềm mại.
Thương thể của tiểu cô nương tuy là nghiêm trọng, thế nhưng có thần y ngay cạnh lúc này, tự nhiên cũng có được cái phúc phần chưa tận số.
Tiểu Xuân lấy trong người ra một đống dược bình đủ màu, vừa lải nhải tiểu khúc vừa hòa dược, cuối cùng thêm vào một vị ‘Thiên thượng địa hạ có một không hai, kiến huyết phong huyết kiến ứ hóa ứ, hành tẩu giang hồ không thể không đem, liệu thương thánh dược huyết kiến sầu’, tiếp đó kiên nhẫn chờ tiểu cô nương tỉnh lại, giao cho nàng đồng thời dặn dò một nửa dùng thoa ngoài, một nửa uống xuống, sau liền bỏ ra ngoài.
Hắn tính thời gian vừa khớp lúc trở lại, hắc y tiểu cô nương đã bôi thuốc xong ngồi bên cạnh đống lửa vừa châm, xem ra đã không còn gì đáng ngại.
[Ngươi vì sao cứu ta?] Tiểu cô nương khơi lửa, lúc nói chuyện còn nghiêng đầu cố làm ra vẻ ngây ngô khờ dại, bộ dạng vô tội đáng thương.
Cũng chính là bộ dạng như vậy, khiến cho Tiểu Xuân cảm thấy nàng thật kỳ quái.
Tiểu Xuân đến ngồi xuống bên cạnh, nhún vai nói [Cô bảo ta cứu cô, chẳng lẽ ta không cứu?]
[Ngươi có thể bỏ mặc không cứu, cũng không ai bảo ngươi nhất định phải cứu.] Nàng lại giống như muốn vòng vo qua lại với Tiểu Xuân, nói rồi nói, miệng cũng dẩu lên.
Tiểu Xuân cười nói [Không cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-dang-giang-ho-chi-duoc-su/2245377/quyen-4-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.