Tình sự xong xuôi, Vân Khuynh chịu không được thân thể dính nhớp, lại gọi tiểu nhị lên lần nữa.
Tấm thân Tiểu Xuân đã sớm bị xài cả vỏ cả ruột bây giờ nằm bẹp dí trên giường, muốn lăn muốn bò cỡ nào cũng không lật mình dậy được nữa.
Cửa phòng tất nhiên do Vân Khuynh mở.
Vân Khuynh dung nhan thanh lãnh thái độ thản nhiên như không, đoan trang nghiêm chỉnh tựa hồ mới nãy chả có chuyện gì đáng kể, tự mình rót chén trà, khí định thần nhàn ngồi bên bàn nhấp mấy ngụm.
Tiểu nhị tới lui gánh nước mấy lượt, cuối cùng trước khi rời khỏi lại không cẩn thận ánh mắt chạm tới Tiểu Xuân, tức thì hai kẻ này mặt mũi bốc khói cháy đỏ rực, quả thực có thể đem so với ánh hồng quang trên trời vào buổi chiều tà tỏa sáng chói lọi.
Tiểu nhị xấu hổ cười.
[Làm phiền tiểu nhị ca.] Tiểu Xuân cười còn xấu hổ bằng mấy lần tiểu nhị.
Chỉ là Tiểu Xuân, khóe môi vừa nhếch, đào hoa nhãn vừa lia, tiếu dung vừa qua cơn hoan ái thần tình uể oải, xem ra còn quá phong tình. Lại thêm hắn tuấn mi tú mục triêm nhiễm vựng hồng nhàn nhạt, tuy là gương mặt phong thần tuấn lãng, giờ này phút này không tránh khỏi mang theo mấy phân mị lực khiến người nhìn thấy mà nhũn xương.
Tiểu nhị thấy thế ngây người, nhất thời không kịp tỉnh lại.
[……] Vân Khuynh vốn đang uống trà liền gõ ngón tay xuống bàn ‘Cạch’ một tiếng đứng hẳn dậy.
Điếm tiểu nhị chỉ là điếm tiểu nhị, nhưng là sống ở chốn tửu lâu giang hồ hiệp sĩ lai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-dang-giang-ho-chi-duoc-su-trieu-tieu-xuan-lich-hiem-ky/4604021/quyen-4-chuong-2.html