[Ngươi đang giận.] Vân Khuynh ngữ khí cứng rắn, mà còn có thêm phần lãnh đạm.
[Ta giận cái gì?] Tiểu Xuân đột nhiên thấy nóng đầu, tuy trong lòng thực sự không vui, nhưng cũng nhịn xuống không bộc phát ra ngoài, chỉ học theo tứ hoàng tử ngoài mặt cười trong không cười, nhếch miệng lạnh lùng.
[Ngươi cười rất khó coi!] Vân Khuynh nhíu mày.
[Khó coi thì khó coi, dù sao đều là do ta tự chuốc lấy, cũng không cần ngươi bận lòng!] Tiểu Xuân thu lại nụ cười.
[Tiểu Xuân!] Thấy Tiểu Xuân phản ứng như vậy, Vân Khuynh tự nhiên hạ giọng, cảm thấy có chút không thể khống chế cơn giận của mình [Có thể không đừng nói với ta như vậy, đừng làm mặt lạnh với ta!] Hắn không muốn thấy Tiểu Xuân như vậy.
[Ta đơn giản chưa từng nghĩ đến việc ngươi làm sao lại biết ta ở Minh thành, rồi làm thế nào mang ta ra ngoài.] Tiểu Xuân dừng một chút, hỏi [Ngươi có mật thám bên trong Ô y giáo phải không?]
[Phải.] Vân Khuynh đáp.
[Sau khi biết ta còn sống, ngươi rất vui đúng không?]
[Đúng.]
[Cho nên trăm phương ngàn kế cướp ta ra, muốn lấy tâm khiếu chi huyết của ta để giải độc?] Tiểu Xuân nhìn Vân Khuynh.
Vân Khuynh mím chặt đến trắng bệch môi, không đáp.
[Ngươi chỉ cần nói ta biết, ngươi có hay không nghĩ qua chuyện đó?] Tiểu Xuân lãnh đạm nói.
[…] Vân Khuynh vẫn không đáp.
[Coi, những gì đại sư huynh của ta nói đều là thật!] cho dù Vân Khuynh không chịu nói cho rõ ràng, hắn cũng có thể đoán ra.
Tiểu Xuân tự giễu mình mà cười [Cả thiên hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-dang-giang-ho-chi-duoc-su-trieu-tieu-xuan-lich-hiem-ky/4603992/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.