Hai cha con nhìn nhau sợ sệt không ngừng run rẫy, Xuân Hạc hỏi.
"Tại sao dì Thẩm Vân lại treo cổ tự tử vậy ba?"
Xuân Bá lắc đầu:
"Ba cũng không biết nữa!"
Xuân Hạc nhìn thấy Thẩm Vân không có giữ lá bùa, cậu mới nói:
"Lá bùa của dì ấy biến mất rồi?"
Xuân Bá hốt hoảng:
"Mau về nhà thôi con ơi, ngày mai ba sẽ giải quyết vụ cái xác của Thẩm Vân. Giờ chúng ta mau về nhà đi, ớn quá!"
Xuân Hạc với Xuân Bá nhìn xác Thẩm Vân lần cuối rồi thở dài đi về, về đến nhà hai cha con gỡ lá bùa ra dán lên trước cổng nhà rồi bước vào nhà. Hai cha con đốt phong long cho đỡ xui xẻo, rồi đi tắm rửa sạch sẽ.
Về phía pháp sư Du Hải, con lệ quỷ thân ảnh màu đỏ đang đứng nhìn ông ngoác miệng cười, máu me chảy từ trong miệng nó chảy xuống vạt áo be bét. Đôi mắt màu đỏ của nó long lên sòng sọc, nó mặc bộ đồ nữ hầu ngày xưa, con quỷ nhe hàm răng nhọn hoắc ra nói với giọng khàn đặc.
"Đạo sĩ thối, nạp mạng đi, khà khà!"
Thân ảnh nó thoắt ẩn thoắt hiện nhanh như tia chớp khiến ông không kịp trở tay, mỗi lần nó bay vụt qua thì trên người ông lại nổi lên một vết thương rách sâu đến chảy máu. Pháp sư Du Hải thân người run rẫy, ông đứng bắt ấn niệm chú rồi dùng lá bùa màu vàng dán lên người con lệ quỷ.
"Khà khà!"
Giọng cười khàn đặc của con quỷ vang lên, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-am-duong/2905040/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.