An Long nghe cô nói xong thì cậu cảm thấy vừa bất lực vừa đau khổ nhưng lại không thể làm gì được, bởi vì cô ta nói đúng mẹ của cậu đã sắp chết rồi chỉ còn lại chút hơi tàn. Bà cũng đã bị cậu hút máu không sớm thì muộn bà cũng trở thành cương thi thôi, bà không thể sống sót được nữa vì bà đã bị nhiễm độc cương thi rồi. An Long run rẫy nắm chặt tay lại, cậu quá đau khổ khi chính mình lại hại mẹ của mình, nước mắt cậu khẽ trào ra. Minh Thư nhìn thấy cậu rơi nước mắt thì cô lại càng ngạc nhiên hơn.
"Ái chà, lại còn có cảm xúc y hệt như con người nữa sao? Thật thú vị mà, chỉ là không thể nói chuyện được thôi, chứ nhìn cậu thì cũng còn có tình cảm giống như con người đó!"
Tiểu Hồ ngáp ngắn ngáp dài:
"Oáp, chủ nhân của tôi ơi, cô làm gì thì làm nhanh lên đi trời sắp sáng rồi kìa!"
Minh Thư gật đầu:
"Ờ, ngươi mau lôi xác bà ta vào trận pháp mà ta mới vừa bố trí sẵn đi!"
Tiểu Hồ nhanh nhảu lôi xác An Liên vào trận pháp, Minh Thư bước vào trận pháp cô khai triển phép thuật luyện thi. Gió càng lúc càng mạnh, mây đen dần dần kéo đến, bầu trời hiện lên những tia chớp xẹt ngang qua màn đêm tĩnh lặng. Khi một tia sét giáng xuống "ầm" thì bà An Liên đột nhiên bật dậy, đôi mắt của bà mở to ra biến thành màu vàng. An Liên đứng dậy răng nanh và móng tay của bà mọc dài ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-am-duong/2905002/chuong-27.html