Minh Thư ngồi xuống bàn, Tiểu Hồ rót cho cô một tách trà nóng, cô cầm tách trà lên vừa thổi vừa uống. Khói trong tách trà bay lên nghi ngút, làn khói mỏng mờ ảo che khuôn mặt diễm lệ của cô, Tiểu Hồ không ngừng ớn lạnh. Một nữ nhân xinh đẹp diễm lệ thế này mà lại có sức mạnh khủng bố đến vậy, cho dù có gặp quỷ la sát chắc cũng không phải là đối thủ của cô ta. Một con cáo tinh như cậu chắc chắn không thể nào đấu lại Minh Thư, vì thế nên cậu rất sợ làm phật ý cô. Nếu như làm cho cô nổi giận thì cậu không dám nghĩ đến hậu quả sẽ kinh khủng đến mức như thế nào.
Minh Thư đặt tách trà xuống bàn, cô nói:
"An Long đâu?"
An Long nghe cô nhắc đến tên mình thì cậu bỗng nhiên giật mình, cậu chạy đến quỳ xuống nói.
"Có tôi ạ!"
Minh Thư đưa mắt nhìn cậu khẽ thở dài:
"Tôi biết cậu vì mẹ mình mà có thể làm bất cứ điều gì, nhưng tôi cũng phải nhắc một điều cho cậu nhớ. Có làm gì thì cũng phải dọn dẹp sạch sẽ, đừng để hậu quả cho tôi gánh, chuyện cương thi xuất hiện trong làng này không thể trách một mình Tiểu Hồ được. Tiểu Linh, An Long hai người đều có lỗi, lỗi ở đây là gây ra hậu quả nhưng không chịu dọn dẹp cho kỹ lưỡng. Để rắn động cỏ làm dân làng hoang mang, thu hút sự chú ý của pháp sư, khiến tôi gặp nhiều điều phiền phức!"
An Long và Tiểu Linh nhìn thấy ánh mắt đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-am-duong/2904980/chuong-37.html