Mộc Huy cười khẩy:
"Không thể nào có chuyện đó được, con không cho phép Mộc An kế thừa chức chưởng môn! Tại sao người kế thừa không phải là con, chẳng lẽ con làm huynh trưởng gánh vác trọng trách bảo vệ môn phái Huyền Thuật Linh của sư phụ bấy lâu nay người đều xem như công cốc hết ư? Cái thằng nhóc Mộc An đó có gì tốt mà sư phụ giao hết quyền hạn cho nó, chẳng lẽ con không đủ tốt hay sao?"
Mộc Lăng thở dài:
"Mộc Huy ơi là Mộc Huy, người ta chọn xưa nay chưa hề sai! Con là huynh trưởng nhưng tâm con không kiên định, con vẫn còn tham vọng quá lớn, con không thể nào làm chưởng môn được. Con không đủ khả năng gánh vác trách nhiệm này!"
Mộc Huy bực mình:
"Sư phụ là đang trách mắng con sao? Con đi theo sư phụ cũng đã được 50 năm rồi, từ hồi sư phụ nhận con làm đệ tử đến nay. Con chưa hề phụ lòng người, con luôn giúp đỡ cống hiến hết mình vì người, đổi lại con được gì đây? Người không tin con, người không muốn truyền thừa chức chưởng môn cho con, mà người chỉ muốn truyền thừa cho một thằng nhóc miệng còn hôi sữa! Con không đủ khả năng gánh vác trách nhiệm thì thằng nhóc Mộc An kia xứng đáng sao?"
Mộc Lăng mệt mỏi lắc đầu:
"Ta không muốn giải thích nữa, Mộc An sẽ là người thừa kế tiếp theo! Con không cần phải nổi nóng với ta làm gì, ta mệt rồi, ta đi nghỉ ngơi đây!"
Mộc Lăng nói xong thì đứng dậy bước đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-am-duong/2904977/chuong-39.html