Nguyệt Thư đặt thân xác của Nguyên Khoa vào trong quan tài, nàng dùng bùa chú triệu tập tất cả hồn phách của chàng lại một chỗ. Sau đó thì nàng đốt một lồng đèn giấy và bỏ hồn phách của chàng vào trong, Nguyệt Thư niệm chú ngữ và thổi thật mạnh vào trong lồng đèn. Lúc bấy giờ, lồng đèn đang tối tăm bỗng dưng sáng rực, nàng cười tươi.
"Nguyên Khoa, hẹn ngày gặp lại!"
Nguyệt Thư thi triển pháp lực, lồng đèn bay xuống quỷ môn quan, trực tiếp bay qua cầu nại hà và sông vong xuyên. Lồng đèn bay đến chỗ của Mạnh Bà, bà ta nhìn thấy lồng đèn có ấn chú của thiên sư. Ngay lập tức, không nói không rằng Mạnh Bà liền để hồn phách đó bước vào vòng luân hồi, để cho Nguyên Khoa đi đầu thai. Vì bên trên lồng đèn có hiện lên dòng chữ.
"Ký ức kiếp này của hắn do ta giữ, vì vậy xin Mạnh Bà hãy để hắn đi đầu thai, không cần phải cho hắn uống canh đâu! Hắn đã sớm quên đi hết ký ức rồi!"
Nguyên Khoa cứ thế trực tiếp bước vào cánh cửa luân hồi, và đi đầu thai trở thành một con người mới, nhưng chàng từ khi mới sinh ra thì luôn yếu ớt và hay bị bệnh. Bởi vì chàng không có đủ hồn phách cho nên thể lực yếu kém, bệnh tật triền miên, gia đình phải đem chàng gửi lên chùa thì mới đỡ bệnh. Từ khi mới sinh ra Nguyên Trung đã có đôi mắt âm dương, có thể nhìn thấy cõi vô hình mà mắt thường không nhìn thấy được. Cũng chính vì chàng được đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-am-duong/2904919/chuong-66.html