Chương trước
Chương sau


Nguyệt Thư đặt thân xác của Nguyên Khoa vào trong quan tài, nàng dùng bùa chú triệu tập tất cả hồn phách của chàng lại một chỗ. Sau đó thì nàng đốt một lồng đèn giấy và bỏ hồn phách của chàng vào trong, Nguyệt Thư niệm chú ngữ và thổi thật mạnh vào trong lồng đèn. Lúc bấy giờ, lồng đèn đang tối tăm bỗng dưng sáng rực, nàng cười tươi.

"Nguyên Khoa, hẹn ngày gặp lại!"

Nguyệt Thư thi triển pháp lực, lồng đèn bay xuống quỷ môn quan, trực tiếp bay qua cầu nại hà và sông vong xuyên. Lồng đèn bay đến chỗ của Mạnh Bà, bà ta nhìn thấy lồng đèn có ấn chú của thiên sư. Ngay lập tức, không nói không rằng Mạnh Bà liền để hồn phách đó bước vào vòng luân hồi, để cho Nguyên Khoa đi đầu thai. Vì bên trên lồng đèn có hiện lên dòng chữ.

"Ký ức kiếp này của hắn do ta giữ, vì vậy xin Mạnh Bà hãy để hắn đi đầu thai, không cần phải cho hắn uống canh đâu! Hắn đã sớm quên đi hết ký ức rồi!"

Nguyên Khoa cứ thế trực tiếp bước vào cánh cửa luân hồi, và đi đầu thai trở thành một con người mới, nhưng chàng từ khi mới sinh ra thì luôn yếu ớt và hay bị bệnh. Bởi vì chàng không có đủ hồn phách cho nên thể lực yếu kém, bệnh tật triền miên, gia đình phải đem chàng gửi lên chùa thì mới đỡ bệnh. Từ khi mới sinh ra Nguyên Trung đã có đôi mắt âm dương, có thể nhìn thấy cõi vô hình mà mắt thường không nhìn thấy được. Cũng chính vì chàng được đi đầu thai sớm đến như vậy, cho nên Yến Loan sau khi chết thì nàng không thể tìm thấy được chàng. Cho dù nàng ta có đi tìm kiếm chàng ở chân trời góc biển đi chăng nữa, thì cũng sẽ vĩnh viễn không gặp được chàng, bởi vì chàng đã sớm đi đầu thai rồi, không còn là hồn ma vất vưởng nữa.

Sau khi Nguyệt Thư cho Nguyên Khoa đi đầu thai, thì nàng tính toán và biết được rằng 100 năm sau chàng sẽ xuất hiện ngay tại ngôi làng Hành Sơn này. Nguyệt Thư nhanh chóng sử dụng bí thuật hắc ám cổ xưa để ướp xác phong ấn mình lại, cho đến tận 100 năm sau thì nàng sẽ sống lại. Nàng vẫn còn nguyên vẹn ký ức và sức mạnh không hề thay đổi, sức mạnh hắc ám này ở Huyền Thuật Linh đã bị thất truyền mấy chục năm nay. Nhưng nàng đã may mắn có cơ duyên gặp được và đã học nó, nàng thi triển bí thuật cổ xưa đó bằng cách viết rất nhiều chú thuật cổ xưa vào trong quan tài.

Dùng máu của bảy đứa trẻ đồng tử để tắm, dùng bảy con mắt của đứa trẻ tám tuổi để luyện huyết ngải ướp xác. Để cho thân xác không bị phân hủy mà vẫn tồn tại với thời gian cho đến khi nàng tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, nàng dán rất nhiều phù chú cổ xưa hắc ám vào xung quanh quan tài. Đặc biệt, quan tài phải làm bằng đồng mạ vàng thì mới phát huy hết công dụng, sau đó thì nàng ăn mặc gọn gàng sạch sẽ và nằm xuống quan tài. Miệng lẩm bẩm đọc chú ngữ, nắp quan tài từ từ đóng lại, nàng đã chìm sâu vào giấc ngủ kéo dài hàng trăm năm. Quan tài của nàng từ từ chui sâu xuống lòng đất và không ai có thể phát hiện ra được, chỉ khi đúng thời gian 100 năm sau thì nó mới hiện lên mặt đất và Nguyệt Thư mới có thể sống lại.

Một trăm năm sau, nhóm người của Minh Khang gồm 11 người đi lên núi Hành Sơn để đốn củi, thì bỗng dưng bọn họ phát hiện ra một cái quan tài bằng đồng mạ vàng. Trông vô cùng bắt mắt và kỳ bí, bọn họ rất hiếu kỳ và tò mò không biết ở bên trong có thứ gì. Minh Khang lên tiếng.

"Ở bên trong quan tài có kho báu không ta? Nhìn quan tài đẹp đẽ mà kỳ lạ như thế này, chắc hẳn là quan tài cổ xưa của mấy người làm chức lớn. Chắc chắn là sẽ có nhiều vàng bạc đá quý ở bên trong, các anh em, có ai muốn mở nắp quan tài này ra xem không?"

Lý Chu lắc đầu:

"Không nên đâu, tôi nghe ông bà ngày xưa có nói! Những quan tài càng kỳ lạ thì càng nguy hiểm, đừng có dại dột mà mở nó ra. Kẻo rước hoạ vào thân!"

Lương Chân vỗ vai Lý Chu:

"Ôi trời, cậu xem thời buổi nào rồi mà còn tin mấy lời vớ vẩn đấy của mấy ông bà già ngày xưa! Quan tài đẹp như vậy, chắc hẳn chủ nhân của nó cũng rất giàu. Dù sao người cũng đã chết, còn đem theo của cải làm cái quái gì, chi bằng làm từ thiện cho chúng ta đi! Dù sao 11 người anh em chúng ta cũng khó khăn mà, có mấy ai được dư dả đâu, cơ hội hiếm có thì nên ra tay đi chứ!"

Long Vỹ tặc lưỡi:

"Đừng vì cái lợi trước mắt mà gây ra đại họa cho mọi người nữa Lương Chân, tôi thấy cậu mê tiền đến mờ mắt rồi đó!"

Ca Nhĩ khoác vai Long Vỹ:

"Tôi nói cho cậu nghe nè Long Vỹ, gia đình cậu cũng chẳng khá giả gì! Nghe nói mẹ cậu đang bệnh nặng cần tiền chữa bệnh hả, vậy thì cậu kiếm đâu ra nhiều tiền trong thời gian ngắn ngủi đây. Liệu tính mạng của mẹ cậu có thể kéo dài trong bao lâu nữa? Là một người thông minh thì cậu đừng để mê tín làm mờ mắt, cậu phải thử thì mới biết được trong quan tài có gì chứ. Lỡ may mắn thì chúng ta sẽ đổi đời đó!"

Mười một người bọn họ cứ đứng ở đó suy nghĩ, liệu họ có nên mở nắp quan tài ra xem bên trong có gì hay không. Đang đứng suy nghĩ thì đột nhiên Nguyệt Thư tỉnh dậy, nàng dùng thần thức của mình mê hoặc Minh Khang, khiến cho ông ta ra lệnh cho mọi người mở nắp quan tài.

"Không nói nhiều nữa, mau mở nắp quan tài ra!"

Lý Chu, Long Vỹ, Ca Nhĩ, Lương Chân và mọi người đều tròn xoe mắt nhìn Minh Khang.

"Đại...đại ca, anh nói thật đấy hả? Chúng ta mở nắp quan tài này ngay bây giờ sao?"

Minh Khang gật đầu:

"Đúng vậy, mau mở đi! Đừng có mà hỏi nhiều nữa!"

Thế là 11 người cùng nhau hợp sức mở nắp quan tài ra, nắp quan tài này vô cùng chắc chắn, bọn họ phải dùng hết sức bình sinh của mình mới mở nắp quan tài ra được. Sau khi mở nắp quan tài ra, thì bỗng nhiên bên trong quan tài bốc lên một mùi hôi thối khó chịu, khiến ai nấy đều bịt mũi.

"Ôi chết tiệt, cái mùi hôi thối quỷ quái gì thế này?"

Bỗng nhiên Nguyệt Thư mở mắt ra, nàng dùng sức mạnh hắc ám của mình để hút hết dương khí của 11 người bọn họ. Bởi vì ngủ quá lâu cho nên thân thể của nàng cần phải nạp thêm dương khí thì thân thể mới xinh đẹp trở lại được, Nguyệt Thư hút cạn dương khí của 10 người đàn ông. Chỉ còn duy nhất Minh Khang là nàng vẫn chưa giết, nàng nhìn thấy dương khí và phúc khí của ông ta quá lớn cho nên nàng cũng không muốn giết chết ông ta. Nguyệt Thư trở nên xinh đẹp và hồng hào hơn, nàng bước ra khỏi quan tài, Minh Khang sợ hãi nhìn nàng.

"Xin cô đừng có giết tôi, tôi còn đứa con gái đang ở nhà, mong cô hãy tha cho tôi!"

Nguyệt Thư cười nhếch:

"Nữ nhi nhà ngươi bao nhiêu tuổi?"

Minh Khang sợ run rẩy:

"Mười...mười tám!"

Nguyệt Thư cười lạnh:

"Thật trùng hợp, ta cũng mười tám! Ta sẽ thế chỗ của nữ nhi nhà ngươi!"

Minh Khang quỳ lạy:

"Đừng mà, cầu xin cô hãy buông tha cho con gái của tôi đi. Nó không có tội lỗi gì hết, mong cô đừng có giết nó!"

Nguyệt Thư cười mỉa mai:

"Ta mà ra tay thì không có chuyện dừng lại đâu!"

Nói xong thì nàng thổi một hơi lạnh vào mặt của Minh Khang, nàng giật lấy tóc của ông rồi dùng lá bùa cuộn tóc lại. Sau đó dán vào hình nhân để thư ếm ông, nàng đọc chú ngữ điều khiển tâm trí khiến ông khai hết tất cả sự thật.

"Năm nay là năm Canh Dần, tôi có một đứa con gái tên là Minh Thương, nó hiện đang ở nhà, nhà của tôi nằm ở trong làng Hành Sơn..."

Nguyệt Thư cười nhếch mép:

"Mau dẫn ta về nhà!"

"Vâng!"

Minh Khang như một con rối bị nàng điều khiển tâm trí, ánh mắt của ông mơ mơ màng màng, ông không điều khiển được hành động của bản thân. Bởi vì ông đã bị nàng thư ếm bằng hình nhân rồi, cho nên ông phải nghe theo mệnh lệnh của nàng sắp xếp. Nguyệt Thư bước vào trong nhà của Minh Khang, con gái của ông ta tên là Minh Thương đang nấu ăn dưới bếp. Cô ta nhìn thấy ba mình về tới nhà thì cô ta chạy ra ngoài đón tiếp, nhưng Minh Thương hơi sốc khi thấy Nguyệt Thư đi cùng ba mình về nhà.

"Cô là ai? Tại sao lại đi theo ba của tôi về nhà?"

Nguyệt Thư không nói không rằng, nàng bước đến bóp chặt cổ Minh Thương nhất bổng lên không trung. Ánh mắt của nàng lạnh lùng tàn nhẫn.

"Từ nay trở đi, Minh Thương sẽ không còn trên đời này nữa! Ta sẽ thay thế vị trí của ngươi, còn ngươi sẽ biến mất khỏi thế gian này mãi mãi!"

Minh Thương khó thở vùng vẫy dữ dội, Nguyệt Thư càng siết cổ chặt hơn khiến cho cô ta chết ngắc ngay tại chỗ. Nàng thấy cô ta chết thì liền thả tay ra, Nguyệt Thư hút hết dương khí và đánh tan hồn phách của Minh Thương để cho cô ta mãi mãi không được siêu sinh. Sau khi giết chết Minh Thương thì Nguyệt Thư cũng chính thức sử dụng một cái tên mới, đó chính là Minh Thư, từ nay trở đi nàng sẽ lấy một cái tên mới với một thân phận mới và một cuộc sống mới. Nàng đường đường chính chính sống cùng với dân làng Hành Sơn để truy tìm tung tích của Nguyên Khoa, bởi vì nàng đã tính toán được rằng 100 năm sau chàng sẽ tái sinh vào ngôi làng này.

Cho nên nàng mới sống lại ở thời điểm hiện tại để được gặp lại chàng, và nàng vẫn sẽ đóng giả làm con gái của Minh Khang. Ông ta vẫn sẽ tiếp tục làm con rối để cho nàng sai bảo, nàng bắt ông ta phải dạy cho nàng biết cuộc sống hiện tại là như thế nào. Cách giao tiếp ra sao, chữ viết thế nào và rất nhiều tập tục lễ nghi của dân làng Hành Sơn nữa. Nàng rất chịu khó học hỏi, chỉ mới học được vài tuần là có thể tiếp thu hết được tất cả những kiến thức hiện đại mà Minh Khang đã chỉ dạy cho nàng.

Nàng cứ sống bình thản giống như một con người bình thường ở trong làng, nhưng rồi số phận lại đưa đẩy khi nàng phát hiện ra Yến Loan cũng đang có mặt tại nơi này. Nhưng cô ta không phải là con người, mà là một con quỷ độc ác khiến cho dân làng phải khiếp sợ. Yến Loan là con quỷ khiến cho dân làng lâm vào cảnh sợ hãi, lo lắng, khốn đốn lầm than. Nàng ta đã tung hoành giết người không gớm tay suốt 100 năm qua, kể từ khi Nguyệt Thư chìm vào giấc ngủ say. Thì ra bấy lâu nay, nàng đã để sót một con quỷ này, cũng đã đến lúc nàng phải đi tiêu diệt con quỷ độc ác này rồi. Ả ta chính là kẻ thù không đội trời chung với nàng, chỉ khi ả ta còn xuất hiện thì nàng mãi mãi không có được Nguyên Khoa. Cho nên Nguyệt Thư nhất định phải diệt cỏ tận gốc, giết chết Yến Loan để ả ta không có cơ hội gặp lại Nguyên Khoa ngay tại kiếp này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.