Chương trước
Chương sau


Mộc Lăng lắc đầu:

"Không, đệ không cho phép tỷ làm hại đến người dân vô tội! Tỷ hãy mau tỉnh táo lại đi, chẳng phải tỷ luôn có tấm lòng lương thiện giúp đỡ bá tánh hay sao?"

Nguyệt Thư trừng mắt nhìn Mộc Lăng:

"Đệ mau tránh ra! Nếu không thì đừng có trách tỷ không khách sáo!"

Mộc Lăng ra lệnh cho Mộc Khải và Mộc An:

"Mộc An, con mau quay về Huyền Thuật Linh đi vào thư phòng của sư tổ Mộc Thiên lấy bí kiếp cổ truyền đi. Con nhất định phải học được các bí thuật cổ xưa ở trong quyển sách đó, nơi đó có tiết lộ nhiều thiên cơ. Chỉ khi con học được các bí thuật đó thì con mới có sức mạnh để ngăn cản sư tổ Nguyệt Thư, còn Mộc Khải ông hãy mau siêu độ vong linh của Yến Loan và Nguyên Trung xuống dưới âm tào địa phủ đi đầu thai. Ta sẽ ở đây ngăn cản Nguyệt Thư, nếu ông không siêu độ nhanh thì ta e rằng sư tổ sẽ giết chết hai người bọn họ mất! Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, mọi người mau làm nhanh lên!"

Mộc Khải và Mộc An tuân lệnh:

"Vâng!"

Mộc An sau khi nhận mệnh lệnh của Mộc Lăng thì cậu tức tốc quay về Huyền Thuật Linh, cậu nhất định phải đi vào thư phòng của sư tổ Mộc Thiên để lấy quyển bí thuật cổ xưa. Còn Mộc Khải thì ông lấy trong túi ra hai con hạc giấy, ông niệm chú ngữ con hạc giấy liền có hồn. Nó bay lên không trung, ông nói với Yến Loan và Nguyên Trung.

"Bây giờ hai người hãy đi theo con hạc giấy này đến địa phủ, đi qua cầu nại hà, sông vong xuyên là đến chỗ của mạnh bà. Hãy uống canh mạnh bà sau đó bước vào vòng luân hồi để đi đầu thai, hai người nhất định phải đi nhanh nếu không thì Nguyệt Thư sẽ đuổi theo kịp. Đến lúc đó thần tiên cũng không cứu nổi hai người đâu đó có biết chưa hả? Hai người chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Yến Loan nắm lấy tay Nguyên Trung:

"Được, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng! Bắt đầu đi!"

Mộc Khải gật đầu:

"Tốt lắm! Bây giờ tôi sẽ mở cửa âm giới để cho hai người tiến vào, vừa xuống đến âm giới lập tức đi theo hạc giấy đến sông vong xuyên nghe chưa? Đến bờ sông thì hãy đưa hạc giấy cho người lái đò, người ấy sẽ chở hai người đến chỗ mạnh bà. Sau đó hai người hãy uống canh và bước vào cánh cửa luân hồi, thời gian chỉ có một nén nhang vì vậy hai người phải nhanh chân lên đó!"

Yến Loan và Nguyên Trung đồng ý:

"Được, chúng tôi đã nhớ kỹ rồi!"

Mộc Khải niệm chú, ông lập một trận pháp để mở cửa âm giới, tiếng gió thổi mạnh ào ạt lay động những tán lá cây. Sấm chớp nổi lên ầm ầm, cánh cửa địa ngục cuối cùng cũng được mở ra, Mộc Khải hối thúc hai người bọn họ đi vào nhanh.

"Yến Loan, Nguyên Trung! Hai người mau đi đi, hãy nhớ những gì tôi đã căn dặn đó có biết chưa?"

Yến Loan và Nguyên Trung nhanh chóng bước vào, hai người bọn họ mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt.

"Tạm biệt pháp sư Mộc Khải! Chúng tôi cảm ơn ông nhiều lắm, ông hãy bảo trọng nhé! Chúng tôi đi đây!"

Nói xong thì Mộc Khải niệm chú, cánh cửa địa ngục liền đóng lại, Nguyệt Thư nhìn thấy cảnh tượng đó thì cô như phát điên lên.

"Các ngươi đang làm cái gì thế hả? Tại sao lại giúp bọn họ đi đầu thai? Không được! Ta phải đi ngăn cản bọn họ, ta phải giết chết hai đứa chúng nó! Ta không cam tâm để cho chúng nó có được hạnh phúc!"

Mộc Lăng ngăn cản:

"Sư tỷ! Tỷ không được làm như vậy! Tỷ hãy bình tĩnh lại đi!"

Nguyệt Thư tức giận trừng mắt nhìn Mộc Lăng:

"Đệ mau tránh ra, ta phải giết chết bọn nó!"

Mộc Lăng lắc đầu:

"Không được, đệ không cho phép tỷ làm hại đến người vô tội! Tỷ hãy dừng tay lại đi, đừng làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn nữa!"

Nguyệt Thư tức giận đùng đùng cô triệu hồi ra thủy long.

"Nếu như đệ còn muốn ngăn cản ta thì đừng trách ta không khách sáo!"

Mộc Lăng không ngờ sư tỷ của mình lại trở nên cố chấp như vậy, ông liền triệu hồi ra thổ tinh, thủy long của Nguyệt Thư phun nước tới đâu liền bị thổ tinh hút nước tới đó. Nguyệt Thư nghiến răng nghiến lợi.

"Sao đệ dám ngăn cản ta? Vậy thì đừng trách ta không nể tình tỷ đệ, mau cút đi cho ta!"

Nguyệt Thư triệu hồi khổng tước đến phun băng tuyết đóng băng Mộc Lăng lại, nhưng Mộc Lăng lại dùng mộc tinh bảo vệ không cho khổng tước phun băng trúng người của mình. Nguyệt Thư tức giận lên đến cực điểm, nếu như cô không đi nhanh thì Yến Loan và Nguyên Trung sẽ đi đầu thai mất. Trong hoàn cảnh gấp rút cô như phát điên lên, cô ra đòn mất kiểm soát, Nguyệt Thư triệu hồi thiên lôi đến đánh Mộc Lăng. Thiên lôi giáng xuống liên hoàn tia sét khiến Mộc Lăng chống đỡ không nổi, thiên lôi quá mạnh đã phá tan rào bảo vệ của mộc tinh và thổ tinh. Thiên lôi sấm sét đánh một phát trúng vào người của Mộc Lăng, ông hét lên một tiếng rồi toàn thân cháy đen như than, ông đã bị sét đánh chết ngay tại chỗ.

Nguyệt Thư bây giờ mới bình tĩnh trở lại, cô nhìn thấy Mộc Lăng đang bị cháy đen nằm ở dưới đất thì cô như chết lặng.

"Không...không thể nào...Mộc Lăng! Đệ mau tỉnh lại đi, đệ đừng làm tỷ sợ mà!"

Nguyệt Thư cố gắng lay lay thân thể của Mộc Lăng, nhưng có lẽ ông sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa. Ông đã chết, Nguyệt Thư vô cùng đau lòng, cô căm hận bản thân mình vì đã để cho lòng hận thù lu mờ đi lí trí. Chính cô đã hại chết sư đệ của mình, Nguyệt Thư như phát điên lên, tại sao mọi người đều rời bỏ cô, tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy. Ông trời đã cướp đi hết những người mà cô thương yêu, cô không cam tâm, cô không chấp nhận được chuyện này.

"Đều tại các ngươi, Yến Loan, Nguyên Trung! Chính các ngươi đã khiến ta trở nên điên cuồng, rơi vào ma đạo, làm cho ta không kiểm soát được bản thân mình. Ta đã giết chết sư đệ mà ta yêu quý, lần này ta nhất định sẽ lật tung địa phủ cũng phải giết chết các ngươi! Hừ, ta nhất định sẽ tiêu diệt các ngươi để trả thù cho cái chết của sư đệ ta!"

Nguyệt Thư đặt cái xác của Mộc Lăng xuống dưới đất, cô đứng dậy đôi mắt cô chứa đầy hận thù, lần này cô quyết không đội trời chung với Yến Loan và Nguyên Trung. Cho dù có san bằng cả địa phủ, cô nhất định phải giết chết Yến Loan và Nguyên Trung, thì cô mới nuốt trôi cục tức này được. Mộc Khải nhìn thấy chưởng môn cũ Mộc Lăng bị Nguyệt Thư giết chết thì ông liền đứng đơ người, ông không thể tin được tại sao sư tổ lại nỡ ra tay sát hại sư đệ của mình. Mộc Khải tức giận chỉ tay vào mặt Nguyệt Thư mà nói rằng.

"Cô chính là kẻ phản đồ của Huyền Thuật Linh! Cô đã giết chết chưởng môn, vậy thì cô sẽ bị cả thế giới pháp sư tiêu diệt. Từ nay trở đi, cô đã bị loại bỏ ra khỏi Huyền Thuật Linh, cô chính thức trở thành kẻ mưu sát chưởng môn! Cô phải bị trừng trị thích đáng, không bao lâu nữa các pháp sư trên thế gian sẽ tập hợp lại đây để tiêu diệt cô. Nguyệt Thư, cô không thoát được đâu!"

Nguyệt Thư cười lạnh:

"Hừ, kẻ nào dám đến đây thì ta sẽ lấy mạng của kẻ đó! Ta đã không còn là người của Huyền Thuật Linh từ 100 năm về trước rồi, ta không sợ ngươi đâu! Ta cũng đã ngứa mắt ngươi từ lâu lắm rồi đó Mộc Khải à, từ khi ta mới thức tỉnh sau giấc ngủ dài thì ta đã bị ngươi quấy phá! Ngươi chính là cái gai trong mắt của ta, lần này ta sẽ giết chết ngươi! Cho dù ta có bị cả thế giới pháp sư truy sát thì kẻ đầu tiên mà ta giết chính là ngươi, ngươi mau chết đi!"

Nguyệt Thư lần này nhất định sẽ giết chết Mộc Khải, vì vậy cô sẽ không nương tay nữa đâu. Cô sẽ dùng tuyệt chiêu mạnh nhất của mình để giết chết Mộc Khải, Nguyệt Thư triệu hồi phượng hoàng lửa ra phun mưa lửa xuống dưới người của Mộc Khải. Ông dùng lá bùa màu tím ra ngăn cản, nhưng vẫn không ăn thua, lửa phượng hoàng một khi đã đốt cháy thì nó sẽ cháy vật thể đến khi nào còn tro bụi mới thôi. Mộc Khải triệu hồi thủy long ra dập tắt lửa phượng hoàng, nhưng thủy long của ông vẫn chưa tu luyện hoàn chỉnh, vì vậy vẫn chưa phát huy được hết sức mạnh của nó.

Nguyệt Thư cười nhếch mép:

"Ngươi chết chắc rồi!"

Nguyệt Thư niệm chú phượng hoàng lửa phun ra một quả cầu lửa cực đại, bay thẳng vào người Mộc Khải và nổ tung thành khói bụi.

Bùm

Mộc Khải đã bị quả cầu lửa của phượng hoàng làm cho nổ tung thân thể tan thành khói bụi, Mộc Khải đã bị Nguyệt Thư giết chết chỉ trong nháy mắt. Sau khi cô giết chết Mộc Khải xong thì cô đứng mỉm cười hình bán nguyệt.

"Yến Loan, Nguyên Trung! Lần này ta sẽ tận tay giết chết các ngươi, hahaha..."

Nguyệt Thư lấy một lá bùa ra, cô niệm chú ngữ lá bùa mở ra một lối đi xuống âm giới, cô mỉm cười lạnh lùng sau đó thì bước vào trong. Lần này cô nhất định phải giết chết Yến Loan và Nguyên Trung thì cô mới vừa lòng hả dạ.

Trong lúc đó Yến Loan và Nguyên Trung đi theo hạc giấy của Mộc Khải xuống dưới âm phủ, hạc giấy xuống tới âm phủ liền phát sáng như ngọn đèn dẫn đường. Hạc giấy dẫn hai người họ đi qua cầu nại hà, ở hai bên cầu toàn là ma quỷ quái vật ghê rợn. Nhưng hạc giấy có chứa linh khí ánh sáng, cho nên hạc giấy bay đến đâu thì hồn ma quỷ quái đều bỏ chạy đến đó. Hai người thuận lợi đi qua cầu, tiếp đó hạc giấy dẫn hai người đến bờ sông vong xuyên. Ở bờ sông có một người lái đò đang cập bến ở đó, sông vong xuyên không đáy, hai bên bờ đều có bỉ ngạn hoa đỏ rực cả bờ sông huyền ảo.

Hạc giấy biến thành một lá thư bay thẳng đến chỗ người lái đò, người lái đò là một ông lão tóc bạc phơ nhưng chẳng nhìn thấy mặt. Ông lão đưa tay nhận lấy lá thư, trên lá thư viết rằng: "Ta là Mộc Khải thiên sư của môn phái Huyền Thuật Linh, hôm nay ta muốn gửi gắm hai quỷ hồn này đi đến thành Phong Đô để đầu thai. Kính mong Lão sư gia hãy chiếu cố hai quỷ hồn đó, xin cảm ơn!"

Ông lão lái đò đọc xong lá thư thì lá thư bỗng dưng bốc cháy rồi biến mất, ông lão nói bằng giọng khàn đặc.

"Hai ngươi mau lên đò! Ta sẽ chở hai ngươi đi đến thành Phong Đô, nơi đó là nơi tập trung của các quỷ hồn chờ ngày được đi đầu thai. Đến nơi các ngươi phải đi qua Vong Đài gặp Mạnh Bà, bà ta sẽ hướng dẫn các ngươi tiếp!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.