Một ngày một đêm trôi qua.
Nguyên do vì có đánh chết cũng không chịu dùng “vú” mình cho con bú, Lê Diệu Phong đã len lén trốn ra phòng tắm, đem sữa dồn vào bình, sau đó bón cho bảo bảo uống.
Ánh mặt trời nhẹ nhàng tiến đến trước giường, ba con bảo bảo lang ăn no tròn mỹ mãn ngủ say sưa bên người Lê Diệu Phong.
Lỗ tai vểnh cao cao, con mắt to to, thân mình tròn vo, lại còn bộ lông màu hoàng kim sáng lạn.
Tất cả khiến Lê Diệu Phong vừa yêu vừa thương.
Thực sự đáng yêu… quá đáng yêu a!
Lê Diệu Phong ngắm nhìn mấy đứa con của mình mãi không chán mắt, hoàn toàn không phát hiện ra chính mình kỳ thực đã đem oán hận cùng không cam lòng lúc mang thai quăng lên chín tầng mây.
Cốc cốc –
Tiếng gõ cửa cắt đứt màn ngắm nghía bảo bảo của Lê Diệu Phong.
Đáng ghét, lại hai tên âm hồn bất tán!
“Toàn bộ cút ra ngoài cho ta!”
“Biểu ca, là ta, ta đã trở về!”
Trong phòng bỗng chốc có một trận im lặng.
“Thiên Kình, là ngươi? Ngươi đã bình an trở về?” Thanh âm của Lê Diệu Phong tràn ngập kinh hỉ.
“Vâng. Cả Nỗ Nỗ cũng đã bình an trở về.”
“Thật tốt quá, mau, các ngươi mau vào đây ta coi.”
Cửa phòng vừa mở, Lê Diệu Phong thấy biểu đệ đã mất tích lâu ngày Thiên Kình cùng tiểu lang tướng quân Sát Sát Nỗ Nhi nhanh như chớp chạy vào.
“Oa! Tiểu bảo bảo đáng yêu quá!” Nỗ Nhi vừa thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lang-ai-tu-hoa-lang-hau-truyen-ky/1888253/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.