“Phong, ngươi thật mềm a… rờ rờ ưa quá a…” “Phong, ngươi thật thơm a… liếm liếm ngon quá a….” “Đừng… đừng mà…” “Hắc hắc, Phong, ngươi còn xấu hổ gì, tối hôm qua ngươi chẳng bị ta và Kỳ đụng tới đụng lui rồi còn gì. A, không đúng, sao tay ngươi lại nhỏ thế này?” “Phải a, kỳ ghê, kê kê của Phong sao ngắn thế này?” Hai huynh đệ lập tức mở choàng mắt, chưa chi đã bị người nằm bên dưới dọa cho hoảng hồn nhảy dựng! “Nỗ Nhi, sao lại là ngươi?” Hai người cùng hét toáng lên! “Nỗ Nhi, Bản vương biết ngươi âm thầm ngưỡng mộ hai anh em chúng ta đã lâu, nhưng trong lòng chúng ta sớm đã có người rồi, ngươi phải quên chuyện này đi thôi.” “Phải a, Nỗ Nhi, Bản vương biết mị lực của hai huynh đệ ta không ai chống đỡ nổi, cơ mà chúng ta không có ưa luyến đồng, căn bản không thể để mắt tới ngươi, ngươi phải sớm ngộ ra hậu quả của mối tình đơn phương tuyệt vọng này a.” Lãng gia hai huynh đệ vừa vỗ vỗ cái đầu nhỏ nhắn xinh xắn của Sát Sát Nỗ Nhi, vừa ra bộ tận tình khuyên nhủ. Sát Sát Nỗ Nhi chả hiểu đầu cua tai nheo gì đã bị hai vị chủ tử đè xuống giở trò, vốn một bụng ấm ức, giờ nghe họ líu lo một hồi không khỏi tức tối hét ầm lên: “Nỗ Nhi đâu có bò lên giường chủ tử, ta đã kêu không muốn không muốn, tự các ngài nhất quyết coi ta là Vương phi rồi lôi ta lên chứ!!” “Là vầy sao?” Hai huynh đệ hoài nghi nhìn hắn, “Chúng ta chưa có triệu ngươi, ngươi chạy tới làm gì?” “Nỗ Nhi đến để báo cáo với Vương thượng!” “Báo cáo? Báo cáo cái gì?” “Báo cáo Vương phi trốn rồi!” “Cái gì? Trốn?” “Đúng vậy, Vương phi đã đi!” “Chết tiệt, sao ngươi không nói sớm?” “Nỗ Nhi đâu có cơ hội nói a?” Sát Sát Nỗ Nhi oan ức dẩu môi. “Ca, chúng ta mau đi tìm a.” “Kỳ, ngươi đừng vội, quê hương Phong có một câu tục ngữ thế này “Trốn được hòa thượng, không trốn được miếu”, Nỗ Nhi, đi gọi Lê lão gia cho Bản vương.” “Tân nương” chạy lạc của Lang thần chật vật bươn bả chạy về nước, giờ đã an vị đứng trong một tòa biệt thự xa hoa ngoại thành Đài Bắc. “Tiểu thư, Diệu Phong thiếu gia tới.” “Ngươi nói sao? Mau, mau mời vào!” Một cô bé xinh đẹp khí chất thanh tân, gương mặt tươi tắn vừa nghe tin báo đã lộ ra vẻ sung sướng không gì sánh được. “Lan Cầm…” Lê Diệu Phong vừa thấy vị hôn thê của mình, chẳng hiểu vì sao trong lòng chợt dấy lên một cảm giác xa lạ kì dị. “Diệu Phong! Anh… anh đã về!” Diệp Lan Cầm vội vã nhào vào lòng vị hôn phu. Hai người từ biệt đã ba tháng, trong thời gian đó hoàn toàn không có tin tức gì về hắn, Diệp Lan Cầm càng lúc càng nhớ mong thấp thỏm, hầu như không đêm nào ngủ ngon. “Diệu Phong, anh thật quá đáng, sao cả điện thoại cũng không gọi cho em, anh có biết em sốt ruột thế nào không? Cho dù nơi anh đi có xa đến mấy cũng phải có cách liên lạc với em chứ.” “Lan Cầm…” Diệp Lan Cầm đột nhiên bị ôm siết lấy, không khỏi kinh ngạc. Vị hôn phu của cô trời sinh tính câu nệ, vốn dĩ không phải là người nhiệt tình hay lãng mạn, có thể nói hắn hoàn toàn lãnh đạm, nói là bị động cũng không quá đáng. Quan hệ giữa hai người sở dĩ có thể tiến triển đến đính hôn thế này cũng đều nhờ cha cô ra sức tranh thủ, sắp đặt mới được. Không ngờ hôm nay vị hôn phu lại tự nhiên nhiệt tình như lửa ôm chầm lấy mình, Diệp Lan Cầm vừa mừng vừa thoáng lo lắng, không khỏi ngọt ngào nở nụ cười. “Diệu Phong, mọi người đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, thật đúng không sai. Anh có nhớ em không?” “…” “Em biết anh nhất định rất nhớ em, nếu không sẽ không ôm em chặt thế này. Diệu Phong, em thật sự rất vui…” Diệp Lan Cầm dựa vào lòng hôn phu của mình, hài lòng vươn tay ôm lấy hắn. Lê Diệu Phong nhất thời bị hôn thê ôm lại, đột nhiên khó chịu kỳ lạ, không khỏi khẽ đẩy cô ấy ra. “Diệu Phong, anh…” Diệp Lan Cầm thật không hiểu tại sao hôn phu của mình hôm nay lại thay đổi thất thường thế này. “Lan Cầm, xin lỗi, anh hơi mệt…” Lê Diệu Phong nhàn nhạt nói, không muốn để vị hôn thê phát hiện ra tâm tình sâu kín của mình. “Không… Không sao…” “Lan Cầm, anh có thể hôn em không?” “Diệu Phong…” Lần thứ hai kinh ngạc sự chủ động của hôn phu, Diệp Lan Cầm ngượng ngùng cười: “Đương nhiên… đương nhiên là được…” Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hơi ngẩng mặt lên, Diệp Lan Cầm khấp khởi chờ đón nụ hôn hiếm hoi từ người yêu. Trước mặt rõ ràng vẫn là gương mặt xinh đẹp quen thuộc, nhưng Lê Diệu Phong dù nhìn cách nào cũng không thể bắt mình nảy sinh cảm giác muốn hôn cô ấy. Diệp Lan Cầm chờ mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, không khỏi khó hiểu mở mắt ra. “Diệu Phong, anh sao thế?” “Xin lỗi, Lan Cầm, hôm khác chúng ta gặp vậy.” Lê Diệu Phong mặt không chút biểu tình, nói xong đã vội vã rời đi. “Diệu Phong, anh đừng đi mà, Diệu Phong!” Trong đầu một mảnh hỗn loạn, bối rối lái xe chạy về nhà, Lê Diệu Phong hoàn toàn không thể tha thứ cho hành động hôm nay của mình. Vị hôn thê của hắn là một cô gái tốt. Tuy rằng kết hôn cùng cô ấy cũng vì lợi ích gia tộc, không thể nói là có tình cảm gì sâu nặng, nhưng hắn biết Lan Cầm thích hắn. Sự đơn thuần của cô ấy, sự săn sóc của cô ấy luôn làm hắn cảm thấy yêu mến vô cùng. Vậy mà hắn nỡ làm cô ấy tổn thương. Hắn tuyệt đối không muốn thấy vẻ mặt tổn thương của Lan Cầm, tuy hắn luôn thiếu nhạy bén trong chuyện tình cảm, Lê Diệu Phong vẫn biết mình đối với vị hôn thê hôm nay quá mức lạnh lùng. Hắn nghĩ chỉ cần kết hôn với cô ấy, thành vợ chồng rồi sẽ cố gắng bù đắp cho cô ấy là được. Chờ hai người kết hôn rồi, có con với nhau, hắn sẽ tìm lại được cuộc sống bình thường yên ổn bao năm qua. Lê Diệu Phong hắn là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, không phải tân nương của ai hết! Hắn không muốn lại phải trở thành thư thú bị khuất phục bên dưới cho hai tên sắc lang tùy ý ***! Hắn làm chủ chính mình, không một kẻ nào khác có thể độc chiếm bản thân hắn! Hắn sẽ không… không bao giờ vì hai tên cầm thú mà phiền não, không bao giờ vì bọn họ mà bực bội, hắn phải quay về cuộc sống hoàn toàn theo ý chí chính mình bao năm qua! Cực kì chán ghét việc tâm tình mình mãi dao động không yên, Lê Diệu Phong không khỏi oán hận tự nhủ. Lúc này Lê Diệu Phong không ý thức được, chỉ cần liên quan đến chuyện của hai huynh đệ kia hắn sẽ mất đi khả năng phán đoán bình thường. Trở về biệt thự riêng, Lê Diệu Phong đưa xe vào gara rồi đi vào phòng khách. “Phong, ngươi chưa nói một tiếng đã đi, chả lịch sự gì cả.” “Nói phải a, Phong, lẽ nào ngươi không nhìn thấy chúng ta sao?” Lãng Hoàng và Lãng Kỳ thân mặc trường bào màu vàng kim nhạt, phong thần tuấn lãng, tư thái cao ngạo ngồi giữa sô pha trong phòng khách, hoàn hảo một vẻ khinh thị thiên hạ, duy ngã độc tôn. Lê Diệu Phong thấy hai người, ngực bất giác nhảy lên, hắn cũng bị bất ngờ khi thấy anh em họ, bất quá hắn đã sớm hạ quyết tâm, nhất định sẽ không bị bọn họ ảnh hưởng nữa. “Các ngươi tìm ta có việc gì?” Lê Diệu Phong thản nhiên hỏi. “Chúng ta tới tìm ngươi đòi tân nương tử.” “Ta không hiểu các ngươi nói gì.” “Ca, không ngờ Phong còn ưa giả bộ hồ đồ vầy nha.” “Phải a, bắt cóc tân nương của chúng ta rồi chạy mất mà còn giả bộ không có gì xảy ra, thực sự là quá đáng.” “Đúng, hắn nhất định là thấy tân nương của chúng ta xinh đẹp như thiên tiên nên sinh lòng xằng bậy, bắt nàng đi mất.” “Không sai, nhất định là như vậy.” “Câm miệng! Ai bắt cóc tân nương của các ngươi?” “Chính ngươi a, lại còn không chịu nhận. Qua đêm động phòng hoa chúc, tân nương tử của chúng ta đã không thấy tăm hơi. Chúng ta đã tra hết rồi, cùng biến mất một ngày chỉ có mình ngươi thôi. Ngươi còn dám nói không bắt cóc tân nương của chúng ta sao?” Trợn mắt chứng kiến hai tên mồm miệng bừa bãi, lời lẽ ba hoa chích chòe, hùng hồn làm bộ suy luận kỳ án, Lê Diệu Phong quả thực tức đến ói máu. Cái gì thề thốt phải kiên quyết lạnh lùng, tuyệt đối không để bọn họ ảnh hưởng rốt cuộc cũng bị hắn quăng tuốt lên chín tầng mây. Vút—vút—vút— Trong nháy mắt, Lê Diệu Phong liên tục phóng ra một chùm phi đao. Hai huynh đệ Lãng gia cuống quýt vừa loi choi né tránh vừa ngoác mồm kêu cứu ỏm tỏi: “Cứu mạng a, giết người diệt khẩu… ậy, không… giết “lang” diệt khẩu a!!!” “Có gan thì đừng có chạy!” Lê Diệu Phong không hề ngơi tay, liên tục phi đao truy sát. Ba người ngươi trốn ta tìm, ngươi chạy ta đuổi rất chi là náo nhiệt. “Diệu Phong, dừng tay cho ta!” Một tiếng quát lớn tràn ngập uy nghiêm vang lên, lập tức khiến Lê Diệu Phong phải ngừng chân truy sát. “Diệu Phong, đồ nghiệt tử! Ngươi không những dụ dỗ phi tử của Thần thượng, sự việc bại lộ lại còn muốn diệt khẩu, thanh danh Lê gia đều bị tan nát trong tay ngươi rồi!” “Ông nội, ông đừng nghe hai tên hỗn đản này nói bậy!” “Cái gì? Ngươi… ngươi dám nhục mạ Thần thượng… hỗn…” Lê lão gia nghe vậy giận đến thiếu chút nữa ngất lịm. “Được, được, ta hôm nay sẽ thay mặt tổ tiên Lê gia dạy dỗ đứa cháu chẳng ra gì này!” Lê lão gia tay nắm cây trượng gia pháp vung lên cao. Lê Diệu Phong không tránh né cũng không run rẩy, gương mặt hắn hoàn toàn vô cảm, thẳng người đứng tại chỗ không nhúc nhích. “Chờ đã!” Lãng Hoàng dùng một tay chặn lấy cây trượng gỗ nặng nề: “Ta không cho phép ngươi đánh hắn.” “Phải a, lão già đáng chết, nếu ngươi dám đụng đến một ngón tay Phong, ta nhất định băm ngươi làm trăm mảnh!” “Nhưng… Thần thượng, con cháu Lê gia làm chuyện đại nghịch bất đạo thế này, ta không nghiêm phạt hắn một phen, chẳng phải có tội với Đằng Cách Lý, có tội với các ngài sao?” “Chuyện này không đơn giản, ngươi trực tiếp giao hắn cho chúng ta là được.” “Đúng đúng, giao hắn cho chúng ta, chúng ta sẽ hảo hảo “nghiêm phạt” hắn, “thẩm vấn” hắn, hắc hắc hắc…” Lê lão gia vừa nhìn hai vị Thần thượng đưa lưỡi liếm môi thèm thuồng, hai mắt nheo nheo, trưng ra vẻ mặt tàn nhẫn khát máu ngút ngàn, không khỏi sợ đến run cầm cập. “Thần…Thần Thượng… Xin các ngài làm ơn giơ cao đánh khẽ, tha cho cháu trai ta lần này đi.” “Lớn mật! Ngươi mà dám cự tuyệt yêu cầu của chúng ta! Lẽ nào ngươi muốn toàn Lê gia chịu tội?!” “Trăm triệu lần không được a!” Lê lão gia vừa thấy Thần thượng tức giận đã sợ đến quỳ rạp xuống đất: “Diệu Phong… Diệu Phong xin mặc các Thần thượng xử trí…” Im lặng, ko chút phản kháng bị đưa lên phòng ngủ trên lầu. Lê Diệu Phong chỉ đơn giản thờ ơ đứng đó, phong thái lãnh liệt mà thanh nhã càng khiến cho hai sắc “lang” mê muội đến đầu óc choáng váng, nước miếng tuôn trào. “Phong… Ta nhớ ngươi muốn chết!” Đệ đệ Lãng Kỳ nháy mắt đã nhào tới đẩy ngã Phong xuống đất… Hai vị Lang thần vừa xong còn đứng trước mặt người ngoài làm bộ tàn khốc, vung vẩy uy phong, giờ đối diện với người trong lòng đã hoàn toàn trở thành hai con cún con to xác nhìn thấy chủ nhân, thỏa sức nhõng nhẽo nịnh nọt. Vừa không ngừng cọ cọ rúc rúc vào lòng Phong, Lãng Kỳ vừa ấm ức kể tội: “Phong thật xấu, đi bỏ chúng ta lại, hại ta mấy đêm không được ôm ngươi, tối ngủ không được, ăn chi cũng không thấy ngon. Ca, ngươi nói chúng ta phải giáo huấn Phong sao đây, để hắn không bao giờ dám trốn chúng ta đi nữa!” “Cái này a….” Lãng Hoàng ngồi xuống bên cạnh hai người, nhẹ nhàng vuốt sợi tóc tơ trên mặt người trong lòng, yên lặng nhìn đôi mắt hàm chứa mơ hồ tức giận của hắn. “Phong, ta có hai con đường cho ngươi chọn. Thứ nhất, ngươi trước đây đã thừa nhận là Vương phi của chúng ta, rồi lại đổi ý chạy trốn, Bản vương cũng không còn cách nào khác là chiêu cáo thiên hạ ngươi là Vương Phi của Lang thần, cho ngươi không còn nơi nào chạy trốn được nữa, ngươi thấy sao?” “Các ngươi thử để lộ ra xem, ta thà chết cũng không thành trò cười cho thiên hạ!” Vừa nghĩ đến ánh mắt soi mói cùng những lời chế nhạo trào phúng sau lưng, Lê Diệu Phong đã xấu hổ, giận dữ muốn chết quách cho xong. Hai huynh đệ nghe thấy vậy lập tức hưng phấn liếc mắt nhìn nhau, hàm ý hỉ hả “biết ngay hắn sẽ nói thế mà” “Hắc hắc, vậy Phong chỉ còn con đường thứ hai thôi…” “Nói nhảm vừa vừa! Có rắm cũng đánh quách cho xong!” Lê Diệu Phong gần như đã muốn tung hê tất thảy rồi, dù sao chỉ cần không để ai khác biết Lê Diệu Phong hắn đường đường một đại nam nhân lại bị coi như nữ nhân đè sống đè chết, mà đâu chỉ một tên đè, này còn hai tên!! Muốn hắn làm cái gì cũng được! “Phong, con đường thứ hai này…” Lãng Hoàng hưng phấn đến hai con mắt đều phát sáng lấp lánh, “Chúng ta có thể giữ kín thân phận của ngươi, cho đến ngày ngươi nguyện ý công khai tất cả, thuận tình một lòng trở thành lão bà của chúng ta, hầu hạ chúng ta, chiều chuộng chúng ta, không tùy ý ngỗ nghịch, càng không tùy ý rời bỏ chúng ta.” “Hừ, các ngươi tưởng tượng mới thật hay hớm!” “Ngươi nói gì?” Lãng Hoàng nheo mắt, lửa giận ngập trời, tay tại không trung ngoắc một cái, hai tay Lê Diệu Phong lập tức bị một sợ dây vô hình trói treo lên… “Vương bát đản! Thả ra mau!” Lê Diệu Phong hai chân không thể nào chạm đất, chỉ có thể đá đạp loạn xạ trên không. “Hừ, ngươi dám không đồng ý, ta làm ngươi phải đồng ý mới thôi!” Sự nhẫn nại của Lãng Hoàng đã cạn, tay hắn khẽ phất một cái, một cái roi nhỏ lập tức xuất hiện trên tay. “Ca, đừng a!” “Im! Hôm nay ta sẽ cho hắn biết thủ đoạn của Lang thần chúng ta!” Lãng Hoàng một roi vút lên, uy vũ sinh phong. Lê Diệu Phong nhắm nghiền hai mắt, hàm răng nghiến chặt, chuẩn bị chịu đựng đau đớn. Vút—vút— Áo của Lê Diệu Phong bị roi khía đứt một đường dài, trên da cũng xuất hiện từng vệt máu rơm rớm. Thời khắc đầu roi rơi xuống nơi yếu ớt nhất của nam nhân, hắn rốt cuộc không những không hề cảm thấy đau đớn kịch liệt như dự đoán, ngược lại chỉ thấy run rẩy tê dại, một luồng khoái cảm từ hạ thể xông thẳng lên tận óc. “Ân a… cáp a…” Lẽ nào… lẽ nào mình đúng là kẻ khổ ***? Bị đánh một cách tàn khốc mà còn cảm thấy thỏa mãn, Lê Diệu Phong càng lúc càng không thể chấp nhận được thứ phản ứng sinh lý biến thái kinh hoàng của mình, nhưng nói thế nào cũng không thể cưỡng lại khoái cảm mãnh liệt cuộn trào, hắn chỉ còn biết không ngừng rên rỉ… “A a… hỗn… hỗn đản… buông a…” “Thực sự muốn chúng ta buông ra sao? Ta thấy ngươi bị đánh rất sung sướng mà, còn rên lớn như vậy…” Lãng Hoàng dùng roi gại gại ngay đỉnh trướng căng giữa đũng quần Lê Diệu Phong. “Ai… ai thích chứ… ta vì đau nên mới rên…” Lê Diệu Phong chết cũng không chịu để cho hai tên sắc lang nắm được cảm giác thực sự của mình. “Đau? Ha ha…” Hai huynh đệ nghe vậy lập tức ôm bụng cười to. “Phong, ngươi thực sự cho rằng ta và ca ca đánh ngươi đau sao? Chúng ta rõ ràng đang chơi cùng ngươi mà…” Lãng Kỳ tiến tới trước mặt Lê Diệu Phong, vuốt ve vết máu diễm lệ không gì sánh được. “Ngươi là tâm can bảo bối của chúng ta, chúng ta làm sao có thể tổn thương ngươi đây…” “Ai, đáng tiếc có người không hiểu phong tình, luôn chực chà đạp tâm ý của chúng ta.” Lãng Hoàng đứng phía sau Lê Diệu Phong, ghé vào lỗ tai hắn mà nhẹ nhàng than thở. “Phải a, Phong, ngươi đừng mãi tùy hứng như thế, làm Vương phi của chúng ta rất thoải mái, ta và ca ca sẽ hầu hạ ngươi như hầu hạ Nữ vương…” Quỳ xuống, nhẹ nhàng lấy ra dục vọng đã cương cứng từ lâu của ngươi trong lòng, Lãng Kỳ như muốn chứng minh lời nói của mình, cúi đầu ngậm trọn vẹn vào trong miệng. “Không…” Bộ phận mẫn cảm nhất trên cơ thể bị vòm miệng nóng bỏng sít sao bao bọc, Lê Diệu Phong lập tức không nhịn được hét lớn. Lãng Kỳ vừa nghe tâm can bảo bối của mình động tình rên xiết càng ra sức liếm hút…. “Trời ạ, trời ạ…” Có người đã khóe mắt rưng rưng lệ, bức bối lắc đầu thở dốc, hai tay bị trói giơ lên cao quá đầu, hai chân cách mặt đất không ngừng giãy giụa. “Thích đúng không? Nhìn tiểu huyệt phía sau của ngươi cũng thích đến không ngừng hé miệng, có phải đang la hét đòi chúng ta mau tiến vào?” Lãng Hoàng từ phía sau đem hai chân Phong kéo cao lên, để nhục bổng đứng thẳng tại huyệt khẩu nhỏ nhắn, khẽ động một cái đem tất cả xen vào nơi sâu kín nhất. “Ô a a…” Tiểu huyệt phía sau bị ca ca mạnh mẽ xuyên vào, nhục bổng phía trước càng bị đẩy sâu hơn vào yết hầu của đệ đệ… “A a… cáp a… không… không… Ôi chao… Ôi…” Cứ như vậy, hết lần này đến lần khác, Lê Diệu Phong bị trước sau giáp công mà rơi lệ không ngừng, chịu không nổi lớn tiếng cầu xin tha thứ… “Ô… Không muốn, không muốn a… Mau tránh ra… Ta… ta… A…” Lời còn chưa ra nghĩa, toàn thân đã co giật mãnh liệt, Lê Diệu Phong hoàn toàn không kịp báo trước cho đệ đệ đã bắn tinh đầy miệng hắn, không khỏi vừa cảm thấy nhục nhã vừa áy náy không ngớt. Nhưng Lãng Kỳ không những không hề bài xích, ngược lại còn như nếm được mỹ vị: “Ân… ăn ngon ghê… Phong, ngươi cũng nếm thử mùi vị của mình xem…” Lãng Kỳ đứng dậy chụp lấy môi Phong, say sưa tặng cho hắn một nụ hôn sâu ướt át, ép buộc Lê Diệu Phong lần đầu tiên nếm vị dịch thể của chính mình. “Ngô… ngô… Ân… ân…” Cánh mũi thoát ra hơi thở dốc ngọt ngào, mỗi lần bị hôn thật sâu như vậy Lê Diệu Phong lập tức toàn thân mềm yếu, say sưa không ngớt… “Phong, Kỳ hôn khiến cho ngươi rất thoải mái phải không? Ta lại cho ngươi càng thoải mái nhé?” Lãng Hoàng tà tà cười, cố ý nâng Phong lên cao đủ để nhục bổng hầu như rời khỏi động khẩu của hắn, rồi đột ngột thả tay buông hắn ra. “Ô a a a…” Vách tràng non nớt bị giãn căng còn chưa kịp co lại, thoáng chốc đã bị cuồng bạo xâm lấn một lần nữa, Lê Diệu Phong đau đến rên xiết không ngừng, run rẩy yếu ớt trong lòng hai huynh đệ…. Lê Diệu Phong nhíu chặt lông mày, vẻ mặt đau đớn hàm chứa ý ai oán thê mỹ vô vàn, đệ đệ Lãng Kỳ thoáng nhìn đã thấy ngược tâm dâng trào, nhịn không nổi khẽ gầm một tiếng, từ phía trước nắm chặt vòng eo mềm mại của Phong, điên cuồng thúc tới vào. “Đừng…” Nhục huyệt nhỏ bé bị hai cây nhục bổng thô lớn một trước một sau xuyên thấu, Lê Diệu Phong trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Hai huynh đệ lần này bị ngươi trong lòng bất cáo nhi biệt, đã tịnh không còn một chút ôn nhu, chỉ rắp tâm dụng thủ đoạn tàn nhẫn triệt để chinh phục hắn, quyết khiến thân thể mẫn cảm *** loạn này mãi mãi không ly khai bọn họ lần nữa! “Đau không? Bảo bối…” Lãng Hoàng trước mắt Lê Diệu Phong chỉ khoác một vẻ lãnh khốc xa lạ. “Ô… đau quá! A a… các ngươi muốn giết ta sao? Ô… ta muốn chết… A a…” “Thật đau đến thế sao?” “Ô… đau… đau mà…” “Như vậy a… Ca, Phong thật đáng thương… chúng ta để hắn thoải mái nha…” Hai huynh đệ lại đổi chiến thuật, đầu tiên vỗ về hôn hít những điểm nhạy cảm trên người Lê Diệu Phong. Sau lại giảm nhẹ lực, vừa vào vừa ra, chậm rãi tại tràng bích mảnh mai khe khẽ chuyển động, mỗi lần đi qua điểm tiêu hồn lại cố ý ma sát mạnh thêm một chút. “A a a…” Trời ạ… tuyệt quá tuyệt quá… thích chết ta mất! Nhục huyệt *** loạn bị hai cây nhục bổng không ngừng thay phiên chuyển động, Lê Diệu Phong từ lâu đã quên mất đau đớn, sảng khoái đến mức hắn khóc kêu không ngớt, toàn thân run lên như tơ liễu trong gió… Hai huynh đệ lần này vừa ra roi lại dâng mật đường, vừa mật đường lại thẳng tay quất roi, mỗi lần Lê Diệu Phong chực đến cao trào lại lập tức bị tàn nhẫn xốc đau đớn đến bừng tỉnh, cứ như vậy tới tới lui lui, không biết bao nhiêu bận, làm cho hắn chết đi sống lại, thống khổ vạn phần… “Ô… thôi… thôi… Khó chịu quá… khó chịu quá a…” “Muốn thoải mái thì đáp ứng điều kiện của hai huynh đệ ta, bằng không đêm nay ngươi còn phải chịu nhiều nữa…” Hai huynh đệ kiên quyết tiếp tục dụng thủ đoạn khủng bố, rốt cuộc đã đánh tan phòng tuyến cuối cùng trong Lê Diệu Phong! “Cáp a ha… ta đáp ứng, ta… ta cái gì cũng đáp ứng hết!” Đáp ứng điều kiện rồi lúc thanh tỉnh sẽ hối hận muốn chết, nhưng lúc này Lê Diệu Phong đâu còn quan tâm nữa, hắn chỉ hy vọng mau chóng thoát khỏi cái địa ngục này thôi. “Phong, đừng nói chúng ta không cảnh cáo ngươi. Lần này ngươi đáp ứng mà dám lại đổi ý nữa, chúng ta ngay lập tức trước mặt ông nội ngươi cùng toàn bộ người trong gia tộc đem ngươi thao kiền một trận! Để bọn họ hảo hảo thưởng thức dáng vẻ người kế thừa gia tộc Lê Diệu Phong nằm dưới thân chúng ta dục tiên dục tử, *** đãng đến mức nào!” “Đừng mà! Ta… ta không đổi ý là được!” “Thế mới ngoan…” Hai huynh đệ thỏa mãn mỉm cười, lúc này mới vứt bỏ mặt nạ ác ma, buông thả chính mình cho người yêu chân chính hưởng thụ. Hai nhục bổng từ lâu cương cứng đến muốn bạo phát bắt đầu điên cuồng tiến xuất, đâm sâu rút cạn giữa nhục huyệt cơ khát tham lam! “Cáp a… Ân ân… A a…” Thật thoải mái… Thật thoải mái… sao có thể thoải mái đến thế này! Khát vọng bị cường lực ma sát lần thứ hai thưởng thức tư vị tiêu hồn, Lê Diệu Phong cảm nhận được khoái cảm cường liệt quen thuộc, không thể kiềm được mà phát ra tiếng thét lớn thống khoái! “A a a…” Thao chết ta đi! Thao chết ta đi! Trong lòng Lê Diệu Phong lớn tiếng thét gào! Tràng bích mỏng manh ẩm ướt bị ra sức đánh xuyên qua dường như muốn tan vỡ, tiếng phốc phốc ngượng ngùng liên tục vang lên, âm thanh *** loạn không chỉ càng kích động hai huynh đệ, mà chính Lê Diệu Phong nghe được cũng hưng phấn phát điên, liều mạng xoay eo đón lấy thế tiến công hung mãnh của bọn họ… “Ô a a… ta muốn chết ta muốn chết…” Nhẫn nhịn đã lâu, dịch thể của hai người phút chốc mạnh mẽ phun trào, trong nháy mắt Lê Diệu Phong thực sự có cảm giác muốn hắn chết lịm trong vòng tay hai người này hắn cũng nguyện ý… Hai lang một người bày trò “nghiêm phạt bức cung”, chơi đến trời đất đảo điên, kịch liệt quên mình. Hoàn toàn không biết Lê lão gia ở dưới lầu nghe thấy tiếng cháu trai khóc thét, lòng nóng như lửa đốt, lo lắng vạn phần, khóc đến tèm lem nước mắt nước mũi…. Hết chương bảy. —— kê kê: con gà con a =)) nhưng ở đây là từ ‘âu yếm’ tụi đó gọi cái xxx của bạn Phong a =)) lão bà: vợ:)) ngược tâm: ý muốn ngược đãi. bất nhi cáo biệt: bỏ đi không từ biệt. hai chàng lang… =)) đồ mồm loa mép giải =))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]