[Cuối cùng em cũng có một ngôi nhà.]
Giang Xán Xán liên tục phấn đấu một ngày một đêm, cuối cùng cũng việc xong bản báo cáo dùng thử 20000 chữ trước khi nhổ sạch tóc, cộng với 10000 chữ của Giảm Lan cùng với sự ôm đùi không buông khóc mờ mắt lấy được 10000 chữ của Giang Mộc, tốt xấu gì cũng đủ 40000 chữ để tránh xui xẻo bị ghi vào danh sách đen của Viện Nghiên cứu Kỹ thuật.
Sau khi xui xẻo được giải trừ, Giang Xán Xán nhìn ánh mắt trời tờ mờ sáng bên ngoài cửa sổ, ngáp dài và đi đến bên giường, vén chăn cho Giang Mộc, giũ chiếc chăn còn lại, đắp chăn rồi ngủ thiếp đi.
Bên kia, Diệp Tiêu buồn ngủ dụi mặt vào ngực Lăng Thần, còn chưa mở mắt đã chậm rãi lật người ra khỏi chăn, cố gắng với tới đồng hồ báo thức ở đầu giường.
Lúc này, một cánh tay với những đường gân cơ bắp rõ ràng từ phía sau duỗi ra, không cho phép từ chối che mu bàn tay của cậu lại, nhét tay cậu vào trong chăn, sau đó, một nụ hôn tinh tế rơi xuống tấm lưng trần của cậu.
Diệp Tiêu nhắm mắt lại nhẹ giọng hừ một tiếng, giọng nói khàn đặc, "Anh ơi*...... không làm nữa......"
Nụ hôn nóng bỏng và ướt át truyền từ sau gáy đến thắt lưng, Lăng Thần chui vào dưới chăn trong vòng, hai tay Diệp Tiêu vô thức nắm chặt ga trải giường, khóe môi truyền ra một thanh âm nhỏ. Vệt đỏ ở chóp tai trở nên rõ ràng hơn.
Vài phút sau, ánh mắt Diệp Tiêu trở nên mất tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lan-trong-sinh-thu-ba/3544224/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.