Chương trước
Chương sau

Phần lớn căn cứ nằm sâu trong núi và không có ánh sáng tự nhiên. Họ chỉ có thể phán đoán thời gian dựa trên đồng hồ.

Bảy giờ tối, phòng ăn lạnh lẽo lại trở nên sôi động. Giang Xán Xán, đội phó của Du Long Lâm Chiêu, Nhập Nhất của Phù Du, ba người họ đã chuẩn bị một bữa tối sang trọng ngay tại chỗ - hộp cơm chiên thập cẩm tự hâm nóng cho mỗi người, cộng thêm một miếng thịt lợn và trứng cuộn.

Ba mươi bốn người tụ tập quanh ba chiếc bàn lớn. Bốn người đến từ Phù Du đang trò chuyện với Giang Xán Xán. Họ đều là người có thần kinh thô và tính cách thẳng thắn, nhanh chóng bắt đầu hình thức giao tiếp thân thiện.

Các nhà khoa học tại Viện Nghiên cứu Kỹ Thuật không biết đang tranh cãi về vấn đề gì. Giáo sư Quách một tay cầm thìa, tay kia cầm tờ giấy nháp, sự bình tĩnh thường ngày dường như bị vứt bỏ toàn bộ, chỉ kém xắn tay áo đứng lên trên bàn. Giáo sư Trần ngồi bên cạnh vỗ bàn một cái, rồi lại nhanh chóng nhét thuốc trợ tim vào mồm, cứ như giây tiếp theo sẽ bất tỉnh đến nơi.

Giảm Lan đang ăn cơm bằng muỗng inox sững sờ trước cảnh tượng ấy, cô đạp chân Giang Xán Xán dưới bàn, "Anh có hiểu bọn họ đang nói gì không? Mỗi một chữ họ nói em đều hiểu cả, nhưng ghép chúng lại với nhau thì chẳng hiểu gì sất."

Giang Xán Xán gật đầu, chỉ Giảm Lan rồi lại chỉ mình, "Em, anh, học sinh ngu."

Giảm Lan: "......"

Người của Phù Du không khách khí cười một trận to.

Ngồi bên trái Diệp Tiêu là Lăng Thần, bên phải là A Cửu, cậu nhanh chóng ăn sạch miếng thịt và trứng cuộn, sau đó thì cầm thìa chọc chọc cơm chiên.

A Cửu thấy, hỏi Diệp Tiêu, "Sao thế?"

Lăng Thần đưa tay cầm hộp cơm chiên của Diệp Tiêu đến trước mặt mình, cẩn thận lấy tùng miếng cà rốt thái hạt lựu vào bát mình, một thìa ăn hết.

"Ngoan, ăn đi."

Diệp Tiêu cầm hộp cơm chiên về, đuôi mắt cong cong, ngoan ngoãn cầm thìa ăn cơm.

A Cửu cười nói, "Không ngờ Cú Đêm lại kén ăn như vậy đấy."

Lăng Thần bất đắc dĩ, "Ừ, dần dần bắt đầu không ăn cà rốt."

Trong mắt A Cửu tràn ngập dịu dàng, nhìn chăm chú gương mặt của Diệp Tiêu—— cậu học được tính kén ăn là bởi vì biết sẽ có người chiều chuộng mình vô điều kiện, giúp mình ăn những món mình không thích, đúng không?

Trong số họ, ít nhất vẫn có một người khác biết, thật sự rất tốt.

Ồn ào ăn xong bữa cơm, Lăng Thần đứng lên. Hiếm khi hắn cài từng nút áo một cách gọn gàng chỉnh tề, thắt lưng khóa chặt, ánh sáng lạnh từ trên đầu ròi xuống khiến đường nét trên gương mặt hắn càng thâm thúy hơn, cả người trông cứ như một thanh kiếm nhọn sắc bén.

Sau khi hắn đừng dậy, cả phòng ăn dần trở nên yên tĩnh, người của Cục Hai cùng người của Du Long theo bản năng ngồi thẳng dậy, hai tay đặt lên trên đầu gối——dáng ngồi tiêu chuẩn của quân nhân.

Trong phòng ăn im ắng đên mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Lăng Thần không cười, gần như trịnh trọng nói, "Hôm nay là ngày 27 tháng 8 năm 2064 ngày rằm tháng 7 Âm lịch, lễ Vu Lan."

Mọi người ngẩn ra, ngay sau đó đều nghĩ đến điều gì đó.

"Nghe nói giữa tháng bảy, cửa địa ngục mở ra, linh hồn người chết sẽ trở về, cho nên tôi đã bày một bàn khác cho bọn họ." Lăng Thần chỉ vào chiếc bàn bên cạnh có bát và đũa nhưng không có ai ngồi đó, trong giọng nói có chút dịu dàng, "Điều duy nhất tôi lo lắng là đây là thế giới ảo, không biết bọn họ có thể tìm được đường quay về hay không."

Sau một hồi im lặng, đội phó của Du Long Lâm Chiêu nói tiếp, "Chắc chắc họ có thể tìm được!"

Nhập Nhất của Phù Du cũng cao giọng nói, "A Hà nấu cơm ngon, cảm giác phương hướng cũng rất tốt, có cậu ấy dẫn đường, mọi người chắc chắn sẽ không lạc đường!"

Mọi người có mặt đều nói về những người anh em đã hy sinh, những cái tên đè nén trong lòng không dám dễ dàng nhắc đến đều lần lượt đọc ra.

"Điền Dã trước kia vốn là trinh sát, không thể nào lạc đường được!"

"Long ca chính xác là một kẻ mù đường, lần nào đi làm nhiệm vụ cũng phải có người đi theo giám sát chặt chặc, nếu không chỉ chớp mắt một cái, người đã đi lạc rồi!"

"Chân của Lâm Tử đã bị cắt cụt, nhưng A Hộ và những người khác chắc chắn có thể cõng cậu ấy trở về......"

Đến cuối cùng, chiếc bàn tưởng chừng như không có ai lại chứa đầy những người từ xa trở về.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Diệp Tiêu đã tỉnh —— bị Lăng Thần cọ tỉnh. Cậu cảm thấy có thứ gì đó chọc vào dưới eo mình. Sau một hối bối rối, cậu nhẹ nhàng quay người lại.

Lăng Thần vẫn đang ngủ say, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp chậm rãi, một bàn tay vững chắc đặt ở eo cậu. Diệp Tiêu phát hiện, Lăng Thần lúc ngủ rất khác lúc thường. Bớt lạnh nhạt và lười biếng, bớt sắc bén và kiêu ngạo. Nhịp tim của Diệp Tiêu đột nhiên tăng nhanh, cậu lặng lẽ đưa tay chạm vào đường viền môi lạnh lẽo của Lăng Thần.

Bị bắt lấy.



Lăng Thần vẫn nhắm mắt, nhưng độ chính xác rất tốt, hắn nắm lấy ngón tay của Diệp Tiêu, đưa vào miệng mình, nhẹ nhàng cắn một cái.

Diệp Tiêu thở nhẹ, "Thế mà anh* lại giả vờ ngủ!"

"Mẹ nó, sáng sớm tinh mơ đừng gọi anh trai." Nói xong, Lăng Thần xoay người, đè Diệp Tiêu xuống dưới thân mình, hôn lên làn da cổ mềm mại của Diệp Tiêu, giọng nói có chút khàn khàn, "Sẽ xảy ra chuyện đó có biết không?"

Diệp Tiêu đỏ ửng hai tay, "Anh ơi —— đội trưởng."

"Ngoan." Lăng Thần hơi híp mắt, có chút lười biếng lên tiếng, lấy chóp mũi cọ cọ Diệp Tiêu, dỗ dành nói, "Nào, mở miệng ra, cho đội trưởng hôn chút nào."

Diệp Tiêu há miệng.

Hơn mười phút sau, bờ môi lẫn đầu lưỡi của Diệp Tiêu đều tê dại, đôi mắt cậu ngập nước, "Rõ ràng anh nói chỉ một chút mà!"

Lăng Thần giống như một con sư tử no nê, ôm con mồi vào trong lòng dỗ dành, "Anh trai sai rồi, là do anh không nhịn được cắn nát bờ môi của bé con chúng ta."

Diệp Tiêu hừ hừ.

"Nhưng tôi đâu còn cách nào, chỉ hôn một cái là không thể tách ra, ai kêu bé con của chúng ta còn ngọt hơn kẹo sữa nữa chứ."

Nghe xong câu này, Diệp Tiêu vùi đầu vào trong lòng ngực hắn, sau đó liền nghe thấy tiếng cưỡi khẽ của Lăng Thần.

Phát hiện Lăng Thần còn chọc mình, Diệp Tiêu ngửa đầu, "Anh có cần em giúp không?" Ánh mắt cậu trốn sang bên cạnh, "Em nghiên cứu một chút......"

Lăng Thần rất có hứng thú hỏi, "Em nghiên cứu thế nào?"

Diệp Tiêu thành thật trả lời, "Em nghiên cứu trên người mình, lúc mà anh ngủ rồi."

"Đờ mờ," Lăng Thần nhắm mắt lại, ngọn lửa trong lòng bùng lớn, ôm cậu hết xoa rồi lại nắn, "Vậy để anh trai nghiệm thu thành quả nhé?"

Diệp Tiêu gật đầu, "Vâng ạ."

Lăng Thần ghé sát lại dừng môi xoa khóe miệng Diệp Tiêu, bỗng nhiên, tiếng đập cửa "Cốc cốc cốc" vang lên, tiếp theo là giọng của Giang Xán Xán, "Thần ca, có tin tức của giáo sư Bạch!"

Động tác khựng lại, Lăng Thần ngồi dậy, cao giọng nói về phía cửa, "Đến liền đây!" Hắn nâng đầu Diệp Tiêu, hôn cậu một cái thật mạnh, "Đi, đi xem."

Trong phòng Giang Mộc cùng Giang Xán Xán lại lần nữa chen chúc đầy. Giang Mộc chỉ vào khung thoại hiện trên màn hình, "Trước đó em đã thiết lập hệ thống kích hoạt, nếu có tin tức từ giáo sư Bạch, âm thanh thông báo sẽ vang lên. Năm phút trước, âm thanh thông báo cũng vang lên."

Lăng Thần khoác tay qua vai Diệp Tiêu, một tay khác đút vào túi, vẻ lười biếng trên người đã cở bỏ sạch sẽ, hắn nheo mắt nhìn chằm chằm màn hình, "Mở ra nhìn xem nội dung là gì?"

Sau vài âm thanh đánh máy "Lạch cạch", vài dòng văn bản nhảy ra.

"Đột phá thành công, lão tướng quân Giảm bị thương." Cuối văn bản có tọa độ và một dãy số.

Lăng Thần giải thích, "Một dòng con số cuối cùng kia là sinh nhật của anh, chích xác đến từng giây, chắc là giáo sư Bạch không có thời gian để nghĩ ám hiệu." Thẳng thắn lấy ngày sinh của con trai để chứng minh thân phận.

Giảm Lan mặt đầy mây đen, đấm vào tường.

Lăng Thần không nói thêm gì nữa, xoay người ra lệnh: "Ngô Tử Ngạn dẫn người của Du Long tiếp tục lưu lại căn cứ Phù Du, tôi sẽ dẫn người đến điểm tọa độ ứng phó."

Ngô Tử Ngạn biết phản đối cũng vô ích, liền đáp: "Được, đi sớm về sớm."

Lăng Thần gật đầu, "Bảo vệ tốt nhóm giáo sư Quách."

Ngô Tử Ngạn dùng tay trái hành lễ không quá tiêu chuẩn, "Yên tâm."

Mặt trời còn chưa kịp mọc, nhóm Lăng Thần lại lên xe. Giang Xán Xán dọn dẹp lại ba lô, cảm thán, "Chúng ta đã nợ Phù Du một nhân tình rất lớn, nếu không nhờ bọn họ, bây giờ chúng ta vẫn đang lang thang trong núi rừng hoang vu bên ngoài."

Nói rồi, nụ cười của gã nhạt dần, "Lúc vừa mới đi ra em đụng phải thằng nhóc Nhập Nhất kia, cậu ta nói cậu ta không chịu nổi nữa rồi. Giáo sư Trịnh cũng đã đi xem qua, nói rằng có thể kiên trì đến bây giờ đã rất giỏi rồi, chỉ có thể xem có tìm được phương pháp gì để giảm bớt đau đớn không."

Gã ngồi dậy, hỏi Lăng Thần, "Chúng ta có thể ngăn lại những hành vi đó có đúng không ạ?"

Lăng Thần đáp câu trả lời chắc chắn, "Đúng vậy."

"Được ạ." Giang Xán Xán nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng, lại bắt đầu cất giọng hát, "Tui có một con con lừa trước nay chưa từng cưỡi......"

Quận 4 và Quận 5 cách nhau bởi Khu D. Nếu không muốn đi đường vòng, họ chỉ có thể đi qua đó. Sau khi nhóm Lăng Thần lái xe bọc thép tiến vào khu D, dựa theo tọa độ Bạch Hoành Vân đưa tới, dừng bên hồ chờ đợi.

Giang Xán Xán rất giỏi tìm trò vui, gã lấy dao quân đội để cắt những cành cây có đội dày giống nhau, rồi lại tìm sợi dây nhỏ, làm cái móc câu, kỹ năng thực hành cực giỏi làm ra ba cái cần câu, kéo Giang Mộc cùng Giảm Lan cùng xếp hàng ngồi bên hồ, nhàn nhã câu cá.

Lăng Thần nằm trên bãi cỏ bên hồ, bứt cỏ đan con chim nhỏ cho Diệp Tiêu. Nhìn Diệp Tiêu cười với mình, xương cốt như mềm nhũn.



Nhưng không đợi nhóm Giang Xán Xán câu được cá, một đàn chim đột nhiên xuất hiện trong khu rừng phía xa.

Diệp Tiêu ôm con chim cỏ trong tay đứng dậy: "Đội trưởng, bên kia có chuyện."

Giảm Lan và những người khác cũng nhanh chóng cất cần câu, tụ tập lại một chỗ, Giang Xán Xán cầm kính viễn vọng quân sự, "Có một số cây đã đổ, có quái vật hả?"

Lúc này, một tiếng hú trầm vang lên. Giang Xán Xán đang tự hỏi đó là loại động vật gì thì đột nhiên nhận thấy một vài chấm nhỏ xuất hiện ở bìa rừng, gã nhìn kỹ hơn rồi nói: "Chết tiệt, hình như là giáo sư Bạch và những người khác!"

Lăng Thần cầm lấy ống nhòm xác nhận, "Là bọn họ, đi thôi, lên xe!"

Trên vùng đất bằng phẳng rộng lớn, chiếc xe bọc thép phóng nhanh về phía rừng cây, Giảm Lan quay vô lăng và nói: "Có phải giáo sư Bạch và những người khác gặp phải quái vật không? Cây cối đổ hết xuống, động tĩnh rất lớn."

Giang Xán Xán cầm kính viễn vọng nhảy xuống từ nóc xe, "Nhìn rõ rồi, là trâu rừng! Hình thể cực kì to lớn, có đến mười mấy con, chiếc sừng màu đen dài, rất khó chọc vào! Nhóm Giáo sư Bạch đang đấu lại nhưng tỉ lỵ lệch của khu D quá đáng sợ, lần đầu tiên họ vào không thể bắn chính xách được."

Lăng Thần ngồi vào ghế phụ, chỉ huy Giang Xán Xán nạp đạn, nửa phút sau, tay phải hắn đeo găng tay ngụy trang cầm cần điều khiển màu đen và kéo nó xuống, một quả bom "bùm" phóng ra. Sau khi nhanh chóng tính toán độ lệch, năm quả bom tiếp theo đã đánh trúng con trâu rừng một cách chính xác mà không hề lãng phí.

Trâu rừng bị tấn công, sự hung dữ của nó trỗi dậy, tốc độ chạy càng nhanh hơn. Giảm Lan cũng tăng tốc theo, không nhịn được nói, "Con mẹ nó, cặp sừng to như thế mà chạy nhanh như thế thì có khoa học không?"

Giang Xán Xán giữ chặt thiết bị nạp đạn, "Người anh em, Xán gia anh sắp nôn mất!"

Giảm Lan chân nhấn ga, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, "Anh nhịn vào cho em!"

Kỹ năng lái xe của Giảm Lan đã được mài dũa qua lửa và dao, luôn vững vàng trước bài kiểm tra, rất nhiều lần thân xe rung chuyển đến mức Giang Xán Xán nghĩ rằng nó sẽ lộn nhào nhưng cuối cùng vẫn ổn định. Rất nhanh, xe bọc giáp của bọn họ đã đi đến nơi đoàn xe của Bạch Hoành Vân đã đi qua, tiến thẳng về phía đàn trâu rừng.

Giang Xán Xán nhìn mấy lần, "Nhìn gần lại càng đáng sợ hơn, mẹ nó đây mà là trâu rừng? Này là voi chứ! Trâu rừng đâu ra mà lớn như vậy?"

Lăng Thần chỉ huy, "Rẽ phải!"

Giảm Lan hiểu tính toán của Lăng Thần bẻ lái thật mạnh. Lốp xe và mặt đất ma sát phát ra tiếng "xẹt xẹt", tia lửa bắn lên. Sau một cú ngoặt gấp ở tốc độ cao, chiếc xe bọc thép lao sang bên phải rồi quét đuôi đẹp mắt và chiếc xe dừng lại.

Vừa dừng lại, nòng súng của xe đã điều chỉnh phương hướng "Bùm —— bùm ——" liên tục vang lên mấy tiếng, phần lớn con trâu rừng lập tức mất hút.

Lúc này, Diệp Tiêu ở bên cạnh đang quan sát liền trừng mắt, cầm trường đao nhanh chóng leo lên nóc xe.

Giang Xán Xán còn chưa kịp phản ứng, "Bạn nhỏ làm gì vậy?"

Lăng Thần giải thích, "Có một con nhỏ hơn lao về phía xe."

Diệp Tiêu đứng trên nóc xe, gió thổi rất lớn, thổi đến mức quần áo bay phập phồng. Cậu xoay xoay cổ chân, dùng răng cắn chặt miếng băng rồi siết chặt nó, tay phải cầm cán dao.

Khi khoảng cách đủ gần để có thể nhìn rõ đôi mắt của con trâu rừng, Diệp Tiêu không bỏ chạy mà nhảy thẳng tại chỗ, như thể chân đang cưỡi trên gió, mũi đao đâm vào mặt phải con trâu rừng. "Cạch" một tiếng, lưỡi đao mang theo ánh sáng lạnh hoàn toàn đâm xuống khỏi hốc mắt, Diệp Tiêu lật cổ tay, ấn vào cán dao, xoay nửa vòng giữa không trung, cuối cùng vừng vàng rơi xuống trên lưng con trâu rừng, hai tay lần nữa nằm chấy lần cán dao, xoay thật mạnh!

Một tiếng "Mu ——" thảm thiết, trâu rừng giống như nổi điên muốn hất Diệp Tiêu xuống, thân hình của Diệp Tiêu lại cực kì ổn định, vẫn nắm lấy cán dao không thả a.

Sau vài tiếng kêu dài, hai chân trước của con trâu rừng quỳ xuống, không bao lâu liền biến mất.

Diệp Tiêu rút trường đao ra trước khi con trâu rừng biến mất, sau đó mượn lực nhảy lên, tiếp đất nhẹ nhàng như chim ưng.

Lúc này, Lăng Thần bên kia cũng đã giải quyết sạch sẽ đàn trâu rừng, trong không khí nông nặc mùi thuốc súng. Diệp Tiêu mới vừa thu đao, Lăng Thần liền nhảy xuống xe, xe bọc giáp của Bạch Hoành Vân cũng chậm rãi lái qua.

Cửa xe mở ra, Bạch Hoành Vân cùng Lăng Định Nam bước xuống, trên người cả hai đều dính máu.

Bạch Hoành Vân gật đầu với Lăng Thần, nhìn Giảm Lan đứng đằng sau, dịu dàng nói, "Lão tướng quân ở trên xe."

Giảm Lan "Vâng" một tiếng, sải bước về phía khoang sau.

Đội trưởng đội dự bị Cục hai Dương Tiêu cùng Trượng Nghĩa bước xuống từ chiếc xe phía sau, trên người cả hai đều có vết thương, nhưng tinh thần sàng khoái vội chạy đến trước mặt, chỉ thiếu điều ôm lấy đùi Lăng Thần gào, "Chỉ huy! Chúng tôi cho rằng mình sẽ không còn được gặp lại dáng vẻ anh dũng của anh nữa!"

Lăng Thần cười mắng, "Cút cút cút, học đâu ra cái đức hạnh này!"

Trương Nghĩa cười hì hì đáp lời, "Học Xán gia đó ạ!"

Nồi rớt xuống từ trên trời, vẻ mặt Giang Xán Xán mộng bức, "Mẹ nó, muốn đánh nhau hả?"

Mọi người cười lớn.

Bên cạnh, Bạch Hoành Vân nhìn Diệp Tiêu, nếp nhăn bên khóe mắt nhuộm vẻ dịu dàng, "Diệp Tiêu của chúng ta còn lợi hại hơn, chỉ bằng trường đao đã giết chết trâu rừng."

Hai tai Diệp Tiêu nóng lên, do dự vài giây, cậu đánh bạo tiến lên hai bước, cẩn thận ôm lấy Bạch Hoành Vân, nhẹ giọng nói, "Cô không sao là tốt rồi ạ."

Cái ôm này khiến Bạch Hoành Vân có chút kinh ngạc, nhưng bà nhanh chóng mỉm cười, bà vỗ tấm lưng thon gầy của Diệp Tiêu, "Ừ, nhìn thấy các con đều an toàn, mẹ cũng yên tâm rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.