Chương trước
Chương sau
Lăng Thần tin rằng mặc dù Giang Xán Xán và Giảm Lan luôn nói những điều vô nghĩa, nhưng vẫn có một điều họ đúng, thực sự rất khó để hắn kiểm soát bản thân khi đối mặt với Diệp Tiêu.

Tự giác mà niệm một đoạn《 thanh tĩnh kinh 》, nhưng một chút tác dụng cũng không có, chỉ có ngọn lửa ập đến khiến mọi dây thần kinh và mạch máu trong cơ thể hắn đều trở nên nóng bừng và thái dương hắn đập rộn ràng.

Trước mặt Diệp Tiêu, sự tự chủ của hắn chẳng khác gì tờ giấy.

Bởi vì hắn đang kiềm chế, nên trong mắt Lăng Thần dường như có lửa. Hắn nhắm mắt giấu đi, tựa đầu vào đôi môi có chút lạnh lẽo của Diệp Tiêu, dùng giọng hổn hển nói: "Bé con ơi em nên ngăn cản tôi đi, nếu không tôi sẽ thực sự không biết mình sẽ làm gì em đâu."

Vừa nói, bàn tay hắn đặt bên làn da eo của Diệp Tiêu khẽ động, hơi thở của hai người phả vào nhau mang theo luồng khí nóng.

Diệp Tiêu ngồi trên đùi Lăng Thần nhìn hắn, "Nhưng em vẫn còn muốn anh chạm vào em, không được sao ạ?"

Đờ mờ, mẹ nó đúng là muốn lấy mạng mà.

Lăng Thần đọc tên Diệp Tiêu trong lòng mười mấy lần mới áp xuống suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Hắn dùng chóp mũi cọ Diệp Tiêu, cẩn thận nói ý nghĩ của mình, "Không phải là không được, tôi chỉ lo rằng mình sẽ làm em bị thương."

Hắn đang nói thật, sự trân trọng quá mức chỉ khiến hắn càng thêm căng thẳng, mỗi lần hôn Diệp Tiêu, hắn đều lo rằng liệu mình có ăn sạch người ta vào bụng không.

Nghe Lăng Thần nói thế, Diệp Tiêu giơ cánh tay không bị thương của mình làm động tác lực sĩ, "Em rất mạnh, anh không khiến em bị thương được đâu, nếu anh không tin, chúng ta có thể thử nhiều lần."

"Mạnh hơn bất cứ ai luôn sao?" Thấy cậu gật đầu, Lăng Thần phát ra vài tiếng cười trầm khàn từ trong cổ họng, "Bé con của chúng ta sao lại đáng yêu thế này." Hắn giải thích, "Không phải tôi không tin em mạnh, mà bởi vì tôi quá thương yêu em nên càng phải cẩn thận hơn."

Không ngờ cũng có một ngày hắn cũng dùng từ cẩn thận để hình dung mình.

Bờ mi Diệp Tiêu run run "...... Thương yêu em ư?"

"Ừ, tôi thương em xiết bao." Lăng Thần chợt nhớ đến đoạn văn ngắn tỏ tình mình viết, đọc ngay hai câu, "Bởi vì xót em cho nên tôi muốn đem cho em tất cả những điều tốt đẹp trước nay em chưa từng có, cho nên em chỉ cần chảy một giọt máu cứ như bòn rút cả mạng tôi vậy."

Hắn đọc xong, tự bản thân hắn cũng cảm thấy mình thật ra vẻ.

Diệp Tiêu chớp mắt, không biết phải nói điều gì, hồi lâu sau, cậu giơ tay chạm vào gương mặt Lăng Thần, nhịn không được bật cười. Đôi mắt hình cung cong lên đầy xinh đẹp.

Lăng Thần hôn đuôi mắt cười của Diệp Tiêu, "Vậy chúng ta tiếp tục nhé?"

"Vâng!"

Nói tiếp tục lập tức tiếp tục, không chút chần chờ. Đầu ngón tay mang theo vết chai của Lăng Thần xoa nắn phần nhô lên, rõ ràng từ phản ứng của người trong lòng đã cho biết đáp án nhưng vẫn cố ý hỏi, "Như vậy có thoải mái không?"

Diệp Tiêu nhẹ nhàng hít vài một hơi, "Lúc em tự đụng vào thì không có cảm giác gì, nhưng ——"

"Nhưng lúc tôi chạm vào lại rất thoải mái có đúng không?"

"Đúng ạ," Biểu cảm của Diệp Tiêu còn chuẩn xác hơn lời giải thích của Lăng Thần, "Vô cùng thoải mái."

"Bé con thành thật như vậy sẽ có phần thưởng." Lăng Thần rút tay từ bên trong quần áo của Diệp Tiêu, nhéo chóp mũi cậu, "Tôi sẽ khiến em thoải mái hơn." Nói xong, Lăng Thần câu kéo áo thun trên người Diệp Tiêu lên trê, ra lệnh, "Nào, em cắn chặt nó nhé."



Diệp Tiêu mở miệng cắn góc áo, tò mò nhìn Lăng Thần.

Nhìn phần eo, bụng và ngực gần như lộ hết ra ngoài, Lăng Thần cong khóe môi, bàn tay ôm lấy đằng sau lưng của Diệp Tiêu, cúi đầu ghé sát vào trực tiếp ngậm mút nơi nhô lên.

Diệp Tiêu không ngờ Lăng Thần sẽ ngậm lấy chỗ đó, khi chiếc lưỡi nóng hổi và ẩm ướt liếm qua một vòng, cậu nhận ra ngón tay mình tê dại, cậu muốn gọi tên Lăng Thần, nhưng trong miệng vẫn còn ngậm vạt áo, nói không thành tiếng, chỉ có thể phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ.

Nhưng Lăng Thần khi nghe thấy tiếng rên rỉ ưm a của Diệp Tiêu, thứ nằm trong quần ngụy trang càng căng phồng. Biết chỗ đó của Diệp Tiêu rất nhạy cảm, sau khi hắn liếm vài cái liền mút vào một cái thật mạnh, quả nhiên, Diệp Tiêu phát ra một tiếng rên ngắn ngủi.

Chậc, đúng là dễ nghe.

Đến khi Lăng Thần buông ra, chỗ đó đã đầy vệt nước, bị cắn đến sưng tấy, Lăng Thần nhìn Diệp Tiêu vẫn còn ngoan ngoãn ngậm góc áo, đôi mắt ướt nhìn như sắp khóc, hắn cất giọng thật nhẹ an ủi, "Có thích không? Có phải càng thoải mái hơn lúc nãy không?"

Diệp Tiêu gật đầu, nhả góc áo xuống, "Phải ạ, bên kia nữa."

Từ trước đến nay cậu chưa từng tiếp xúc với kiến thức ở phương diện này, ngây thơ giống như tờ giấy trắng, khi đối mặt với Lăng Thần còn luôn vô cùng tin tưởng và thành thật với hắn.

Vì vậy ngay lúc Lăng Thần nhìn Diệp Tiêu lại lần nữa kéo áo lên ngậm vào miệng, lộ ra đầu nhũ bên kia, đôi mắt ướt át nhìn hắn, hắn cảm thấy trái tim mình muốn nổ tung rồi.

"Bé con, bây giờ em đang bị thương."

Cả hắn cũng không rõ những lời này rốt cuộc là đang nhắc nhở Diệp Tiêu hay là đang nhắc nhở bản thân.

Diệp Tiêu ngậm áo nghiêng đầu, không hiểu—— chuyện này có liên quan gì đến chuyện bị thương?

Lăng Thần không giải thích nhiều, cúi đầu ngậm vào trong miệng.

Diệp Tiêu được Lăng Thần ôm, tay cậu muốn chống lên thứ gì đó nhưng lại không kiếm được, cậu đành phải siết chặt ngón tay, nhưng sức mạnh tiềm ẩn trong cơ bắp và xương cốt đã bị rò rỉ từ lâu, cậu thậm chí còn không thể nắm chặt tay —— giống như bị nhiệt độ xa lạ làm tan chảy.

Nếu là bình thường, cậu sẽ cảm thấy bất an trước tình huống như vậy bởi kinh nghiệm thời thơ ấu mách bảo cậu rằng cậu phải luôn đề phòng những nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Nhưng bây giờ có Lăng Thần ở bên cạnh, cậu chợt nhận ra trước kia mình chỉ có một mình, mà bây giờ, cậu có có Lăng Thần.

Diệp Tiêu gần như để mình đắm chìm trong loại khoái cảm hoàn toàn xa lạ này, mãi đến khi Lăng Thần gỡ áo ra khỏi miệng, cậu mới phản ứng lại, giọng nói mềm nhũn, "Không tiếp tục nữa ạ?"

"Sưng tấy lên rồi, nếu làm nữa em sẽ bị xước da, ngày mai em sẽ thấy đau."

Lăng Thần kiềm chế chỉnh sửa lại quần áo cho cậu, hung dữ hôn môi Diệp Tiêu như muốn ăn thịt người, sau khi buông ra thì lại hôn hôn cằm và má cậu, "Đợi tới khi vết thương của em khỏi hắn, đội trưởng sẽ dạy em cái khác, em có muốn học không?"

Diệp Tiêu đỏ mặt gật đầu, "Muốn ạ."

Lăng Thần không nghiêm túc nhéo mặt cậu, "Ừ, chúng ta cứ từ từ học." Nói xong, ngón tay hắn trượt đến méo băng trên bả vai Diệp Tiêu, "Cho nên, vết thương của bé con chúng ta phải mau chóng khỏi nhé."

11 giờ rưỡi trưa, Bạch Hoành Vân thông báo mở cuộc họp tổng kết.

Khi Lăng Thần dẫn Diệp Tiêu bước vào phòng họp liền nhận ra cuộc họp lần này trông vô cùng không đàng hoàng. Ngoại trừ Giảm tướng quân vẫn là bộ dạng nghiêm túc như bình thường, trước mắt những người còn là đều bày một hộp cơm, trên đó có đùi gà thịt bò bánh bao màn thầu, cực kì đa dạng, rõ ràng là vội vàng chạy tới từ căn tin.

Giảm Vân ngồi thẳng tắp, từng cúc áo đều được cài gọn gàng, bên cạnh là một ấm trà men trắng kiểu cũ, bên trong là trà đặc. Ông gõ mặt bàn, "Được rồi mọi người, bây giờ bắt đầu mở họp, mọi người có thể vừa ăn vừa nghe."

Giang Xán Xán nhân lúc húp ngụm canh, nhỏ giọng nói với Giảm Lan, "Mẹ nó, ba của em thật sự thay đổi rồi! Lúc trước mở họp, cổ áo của Xán gia chỉ vì không được gọn gàng mà bị phạt viết kiểm điểm 7000 chữ!"

Giảm Lan liên tục gật đầu, cẩn thận khoa tay múa chân, "Đồng chí lão Giảm mắc chứng OCD giai đoạn cuối, em cầm đôi đũa một dài một ngắn, ba cũng nhìn không được mà bắt em đi đổi cho bằng nhau."



Giảm Vân thính tai, liếc mắt nhìn Giang Xán Xán cùng Giảm Lan đang lén lút nói chuyện, bàn tay nhấp hai lần hiển thị bản đồ ba chiều của căn cứ tạm thời.

"Lần sau mọi người đều rất xuất sắc, chúng ta đã tiêu giết được người của Thánh Tài với tỉ lệ thương vong rát thấp, còn lấy được vũ khí của kẻ thù, điều này để giúp kho vũ khí của chúng ta càng phong phú......"

"...... Chúng ta cần phải đề cao cảnh giác, sau đợt chiến này, vị trí của chúng ta đã bị bại lộ, Mạng lưới bảo vệ và hệ thống giám sát của căn cứ phải được xây dựng càng sớm càng tốt, Liệp Báo và đội dự bị Cục Hai đều phải gia tăng huấn luyện. Đương nhiên, trong lần hành động lần này đã xảy ra rất nhiều vấn đề......"

Quá trình của cuộc họp tổng kết không có gì khác biệt, chỉ là tổng kết kinh nghiệm và bài học, sau đó nói về giai đoạn phát triển tiếp theo. Sau khi tổng kết xong, giọng Giảm Vân hơi trầm xuống, "Chuyện tiếp theo tôi muốn nói về tình huống của Du Long."

Nghe thấy hai chữ "Du Long", trong phòng hội nghị bỗng nhiên an tĩnh. Lăng Thần nâng mắt nhìn câu, "Đội số 9 của Du Long nhận nhiệm vụ, xuất phát đi đón một người ở Viện nghiên cứu khoa học quận một," hắn nhíu mày hỏi, "Đã xảy ra chuyện hay sao ạ?"

Vẻ mặt Giảm Vân nghiêm túc, "Đây là chuyện tôi muốn nói thứ hai." Khuỷa tay ông đặt trên mặt bàn, mười ngón giao nhau, huy hiệu ghim ở cổ tay áo hơi mờ đi, ánh mắt đảo qua mọi người, "Bây giờ chúng tôi đã xác định, sau khi Du Long thuận lợi đón được nhà khoa học ở Viện nghiên cứu, trên đường về thì mất liên lạc với căn cứ tạm thời."

Giang Xán Xán không uống canh nổi nữa, "Mất liên lạc? Bị truy đuổi bởi Thánh Tài và quân khu sao?"

"Không hẳn." Giảm Vân lắc đầu, " Theo dấu vết tín hiệu được các kỹ thuật viên tái tạo vào thời điểm đó, chúng tôi suy ra rằng, Du Long cũng nhà khoa học ở Viện nghiên cứu trên đường về thì bị Thánh Tài hoặc quân khu chặn giết, sau khi thành công phá vòng vây, đội trưởng Ngô Tử Ngạn Du Long chủ động cắt đứt liên lạc và để lại mật mã."

Mật mã? Giang Xán Xán căng thẳng hỏi, "Là gì ạ?"

"Cầu tiếp viện từ Cục Hai."

Giảm Lan cũng sửng sốt, "Chỉ đích danh Cục Hai luôn á?"

"Đúng vậy." Giảm Vân gật đầu, nhìn về phía Lăng Thần, "Chuyện này cháu nghĩ sao?"

Lăng Thần trầm mặc vài giây, "Cháu không có ý kiến gì, đồng đội đã chỉ đích danh đến hỗ trợ, không có lý do nào không đi."

Giảm Vân: "Được, vậy sáng mai xuất phát đi."

Lăng Thần đứng dậy, năm ngón tay khép lại, hành lễ, "Rõ!" Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt Giảm Vân, "Cháu sẽ dẫn người quay về."

Sau khi tan họp, ra khỏi phòng họp đi về phía khu nhà ở, Giang Xán Xán cầm hai cái bánh bao trắng, thuận tay chia một cái cho Giang Mộc, cái còn lại thì để mình ăn, hỏi Lăng Thần, "Thần ca, anh nói xem Du Long đã gặp phải chuyện gì mà chủ động cắt đứt liên lạc, không chỉ thế mà còn chỉ đích danh chúng ta qua, việc này có nghĩ thế nào cũng thật kì lạ, đây có thể là cái bẫy hay không?"

Giảm Lan đồng ý, "Em cũng cảm thấy có khi thế, có người muốn dùng Du Long làm mồi nhử nhử chúng ta qua đó." Nói xong thì cô lại phủ định, "Hoặc là, có thể họ đã phát hiện bí mật gì lớn lắm mà chỉ tin tưởng mỗi chúng ta?"

Giang Xán Xán cũng gật đầu, "Có khi thế á!"

Lăng Thần nhớ lại ánh mắt vừa nãy Giảm Vân, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, mở miệng hỏi, "Vậy mấy đứa có đi không?"

Giảm Lan: "Đương nhiên là đi, núi đao biển lửa cũng đi, chỉ là em cảm thấy việc này chỗ nào cũng kì lạ."

Lăng Thần không nói thêm gì, "Nếu không nghĩ ra thì tận mắt đi xem là biết."

Chờ đến khi hai người về phòng đóng cửa lại, Diệp Tiêu mới kéo áo Lăng Thần.

Lăng Thần nhìn cậu, "Bé con sao thế?"

Diệp Tiêu mím môi, "Em cũng phải đi."

Lăng Thần thuận tay chỉnh lại tóc giúp Diệp Tiêu, đùa cậu, "Dính tôi như thế à?"

Không ngờ Diệp Tiêu gật đầu, "Vâng, dính anh như thế đó ạ."

Lăng Thần ngẩn ra nửa giây, kéo người vào trong lòng mình, "Ừ, cùng đi." Hắn dùng cằm cọ đỉnh đầu Diệp Tiêu, cười nói, "Em đúng là bé dính người."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.